GIA HỘI * DIỄN TIẾN TRẬN ĐỒ BIỂN ĐÔNG

 

GIA HỘI  

 Tuần trước, Trung Quốc  đem một đoàn đánh cá đông đảo ra đánh cá tại Scaborough là vùng đảo thuộc chủ quyền Phi Luật Tân, Philippines cho tàu ra ngăn cản. 

Hai bên đầu điều thêm tàu và tinh hình găng nhau. Tiếp theo, Trung Quốc  ra lệnh cấm các nước đánh biển đông từ ngày 16-5 cho đến 1-8 2012. 

 Philippines cũng không chịu thua, bèn ban hành lệnh cấm đánh bắt cá tại Scarborough. Đài RFA cho biết Philippines hôm thứ Tư ban hành lệnh cấm đánh bắt cá kéo dài hai tháng tại khu vực tranh chấp ở biển Đông sau khi tuyên bố nước này không chấp nhận lệnh cấm đánh cá của Trung Quốc.

 Lý do được Giám đốc cục Ngư nghiệp và Tài nguyên Nước, Asis Perez đưa ra cho rằng có nhiều dân đánh cá trong khu vực này nên cần phải đóng một thời gian để khu vực này có thể 'thở'. 

 Giới chức Philippines cũng nhấn mạnh rằng họ áp dụng lệnh cấm riêng của nước mình.Cả hai lệnh cấm đánh cá của Philippines và Trung Quốc đều bắt đầu ngày 16 tháng 5. Tuy nhiên, tin không nói rõ là nếu tàu thuyền vi phạm thì Manila sẽ xử lý thế nào. Còn đối với lệnh cấm đánh bắt của Trung Quốc thì tàu thuyền vi phạm sẽ bị bắt, tịch thu ngư cụ và phạt lên đến 8 ngàn đô la. 

Tình trạng tranh chấp tại bãi cạn Scarborough vẫn chưa lắng dịu sau hơn 1 tháng. Hiện tại, tàu hai bên vẫn chưa rút lui. Trung Quốc có hai tàu của chính phủ và 10 tàu cá trong khi Philippines có hai tàu của chính phủ và một tàu cá tại khu vực Scarborough. 
http://www.rfa.org/vietnamese/internationalnews/philip-to-drill-at-china-claim-reef-05172012093448.html

 Tuần qua Trung Quốc công bố lệnh cấm đánh bắt cá trong lãnh hải "Lưỡi bò" do họ áp đặt trên biển Đông. Philippines cũng công bố lệnh ngưng đánh bắt hải sản, cùng ban hành hôm thứ tư. 
 RFI luận rằng đó là hành động cứng rắn của Philippines:Mày cấm tao, tao cấm mày. Mày bắt tao, tao bắt mày. 

RFI viết:
Tuy là nước nhỏ, nhưng chính phủ Philippines đã phản ứng theo lối ăn miếng trả miếng : dàn tàu chiến trong vùng tranh chấp và đe dọa cũng sẽ ban hành lệnh cấm đánh cá để bảo vệ hải sản quý hiếm đang bị « ngư dân » Trung Quốc đánh bắt. Manila tỏ ra năng động trên mọi lãnh vực từ pháp lý, vận động ngoại giao đến tăng cường quân lực với sự trợ giúp của Mỹ, để chống lại âm mưu lấn chiếm biển đảo của Trung Quốc.
Trong khi đó thì đài RFA nhận định trái ngược:
 Philippines đã nhượng bộ ở Scarborough khi tuyên bố sẽ ban hành lệnh cấm đánh bắt hải sản của riêng mình vào cùng ngày thứ tư khi Trung Quốc bắt đầu áp dụng lệnh cấm tương tự trong lãnh hải "Lưỡi bò" bao gồm cả bãi cạn Scarborough. 

Đó là một sự nhượng bộ, khi Manila phải để nước khác đánh cá và chặn người Phi đánh cá, rồi nước đó lại cấm đánh bắt cá trong hải phận đặc quyền kinh tế của Philippines. 


 Tuy nhiên sự nhượng bộ đó là một hành động chính trị khôn ngoan và linh hoạt, và là điều phải làm trong tương quan lực lượng về kinh tế, chính trị và quân sự với Trung Quốc. Cùng lúc, Việt Nam đã lên tiếng phản đối lệnh đó của Trung Quốc. Đó cũng là việc phải làm và đã được làm đúng.
.http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/us-sub-shows-up-near-scarborough--what-s-the-meaning-05172012122136.html

 Trước sự uy hiếp của Trung Cộng, chủ nhật, tàu ngầm tấn công tối tân nhất thế giới của Mỹ xuất hiện trên hải cảng Subic Bay.
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/us-sub-shows-up-near-scarborough--what-s-the-meaning-05172012122136.html
Như vậy là Mỹ biểu thị tích cực  việc yểm trợ Philippines chớ không bỏ lơ cho Trung Quốc xơi thịt.
 Trong khi đó đài VOA luận rằng Trung Quốc đã dịu giọng trong vu Scaborough chứ không hung hăng như trước.Trong bài tường thuật ngày hôm nay, Tân Hoa Xã của nhà nước Trung Quốc nói rằng vụ xích mích mới nhất này đã bùng ra hồi tháng 4, khi một chiến hạm Philippines quấy nhiễu 12 chiếc tàu đánh cá của Trung Quốc đang tránh bão ở đảo Hoàng Nham.

Tuy có sự phản kháng kịch liệt của Trung Quốc, phát ngôn viên Hồng Lỗi của Bộ Ngoại giao hôm nay đã có lời lẻ mềm mỏng hơn khi trả lời các câu hỏi của báo chí. Ông kêu gọi Manila thừa nhận điều mà ông mô tả là lập trường rõ ràng và trước sau như một của Trung Quốc là họ có chủ quyền không thể tranh cãi đối với hòn đảo này.

Ông Hồng nói rằng Philippines nên thật sự tôn trọng chủ quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ của Trung Quốc. Ông nói thêm rằng đòi hỏi của Bắc Kinh là Manila xúc tiến các cuộc thương lượng ngoại giao về vấn đề này.

 http://www.voanews.com/vietnamese/news/asia/trung-quoc-diu-giong-trong-viec-cong-kich-philippines-05-16-2012.html

 
Trong khi hai bên Trung Cộng, Philippines  gằm ghè thì sắp tới Mỹ và Asean sẽ họp tại Manila.
Ngoại trưởng Philippines Albert del Rosario cho biết Cuộc đối thoại Mỹ-ASEAN nhằm thắt chặt mối quan hệ giữa 10 nước Đông Nam Á với Hoa Kỳ.
Các nhà ngoại giao cao cấp từ Hoa Kỳ và 10 nước Đông Nam Á bao gồm Việt Nam sẽ gặp nhau từ ngày 20-22 tháng này trong cuộc họp thường kỳ tại thủ đô Philippines giữa bối cảnh tranh chấp Biển Đông căng thẳng.

Bộ Ngoại giao Philippines ngày 17/5 loan báo Manila sẽ tổ chức Cuộc đối thoại Mỹ-ASEAN lần thứ 25 và hội nghị của Nhóm Nhân sỹ Mỹ-ASEAN tại Manila. 
Báo chí Philippines trích lời Ngoại trưởng Albert del Rosario cho biết Cuộc đối thoại Mỹ-ASEAN nhằm thắt chặt mối quan hệ giữa 10 nước Đông Nam Á với Hoa Kỳ và đề ra kế hoạch cho quan hệ đối tác giữa ASEAN và Mỹ.

Thông cáo của Bộ Ngoại giao Philippines nói các bên tham gia đối thoại sẽ đánh giá những tiến bộ trong hợp tác Mỹ-ASEAN, trao đổi quan điểm về những diễn biến của quốc tế và khu vực, cho thấy vấn đề tranh chấp Biển Đông giữa ASEAN với Trung Quốc có thể được nêu lên để thảo luận trong dịp này.



Hội nghị của Nhóm Nhân sỹ Mỹ-ASEAN sẽ đưa ra những khuyến nghị về hành động trong tương lai bao gồm các cơ hội củng cố hợ tác giữa đôi bên trong các vấn đề toàn cầu và khu vực, cũng như tăng cường hợp tác trong các lĩnh vực cụ thể như mậu dịch và đầu tư, đáp ứng thiên tai và an toàn năng lượng.

Hoa Kỳ là một trong những đối tác đối thoại lâu nay của ASEAN sau khi thiết lập quan hệ với khối từ năm 1977.
 http://www.voanews.com/vietnamese/news/vietnam/hop-cao-cap-my-asean-sap-dien-ra-ophilippines-05-17-2012-151860185.html

Tuy nhiên, một số sự kiện khác xảy ra ngoài tiên liệu của các nhà bình luận. 
1- Sự kiện nổi bật nhất là Bắc Hàn bắt tàu đánh cá Trung Quốc. Trời ơi, đầy tớ phản chủ rồi! Tại sao vậy?Có sự lầm lẫn nào chăng? Đài BBC loan tin:
Các trang báo mạng Legal Evening News, Beijing News và CNTV (trang mạng của Đài truyền hình trung ương Trung Quốc CCTV) đều cho biết họ đã được Bộ Ngoại giao Trung Quốc xác nhận rằng họ biết có thông tin này là đang liên lạc với giới chức Bắc Triều Tiên.
Ba tàu cá Trung Quốc bị lực lượng vũ trang Bắc Hàn tấn công hôm 8/5: họ dùng vũ lực đe dọa để lên các tàu này sau đó họ chiếm lấy tàu bằng cách vô hiệu hóa các máy móc thiết bị trên tàu, một chủ tàu nói với hãng thông tấn Pháp AFP. Một chủ tàu khác ở Đông Cảng cũng xác nhận vụ việc AFP.
Truyền thông Trung Quốc dùng từ "bị bắt cóc" để nói về tình cảnh của các ngư dân Trung Quốc.
Trả lời BBC Tiếng Trung, ông Lưu Minh, chuyên gia về vấn đề Triều Tiên tại Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Thượng Hải nói:
"Hiện tuy chưa có xác nhận từ chính quyền, những kẻ bắt cóc rất có thể là lực lượng cấp địa phương ở Bắc Triều Tiên, và vì cho tới nay chưa từng có tin tức về hoạt động cướp biển trong vùng."
Theo truyền thông Trung Quốc thì các ngư dân này khởi hành từ Đông Cảng thuộc tỉnh Sơn Đông và sau đó ra khơi ở vùng biển đông bắc nằm giữa Trung Quốc và Bắc Hàn nơi họ bị bắt giữ.
Các thuyền viên trốn thoát khi vụ bắt giữ xảy ra cho biết Bắc Hàn đòi số tiền chuộc lên lến 1,2 triệu nhân dân tệ, tương đương gần 190.000 đô la Mỹ.
Bắc Hàn yêu cầu phải nộp tiền chuộc chậm nhất là thứ Năm ngày 17/5.
Tờ Hoàn cầu thời báo bản tiếng Hoa dẫn lời một nhà bình luận Trung Quốc giấu tên cho biết thật ra xung đột về quyền đánh cá giữa Trung Quốc và Bắc Hàn ở Hoàng Hải căng thẳng hơn nhiều so với tranh chấp với Nam Hàn.
Bộ Ngoại giao Trung Quốc cho biết họ ‘đang liên hệ với giới chức Bắc Hàn để bảo vệ quyền và lợi ích của công dân chúng tôi’, theo AFP.
Sự kiện này cho thấy các ngư dân Trung Quốc hiện đang có xu hướng đi đánh bắt ngày càng xa bờ biển nước này.

Đài RFI cũng loan tin: Theo hãng tin Pháp AFP, vào hôm nay, 17/05/2012, các nguồn tin từ báo chí Trung Quốc và thân nhân những người bị bắt đã tiết lộ : Mới đây, đã có 29 ngư dân Trung Quốc cùng tàu thuyền của họ bị một toán người Bắc Triều Tiên có trang bị võ khí chặn bắt trên biển. Những kẻ bắt cóc đã đòi phía Trung Quốc phải nộp 1,2 triệu yuan (150.000 euro/ 190.000 đô la) để chuộc mạng số người này.

 2. Sự kiện thứ hai là Đài Loan phản đối Philippines về vụ Scarborough. Đài Loan cùng theo phe Trung Cộng chống Philippines và Mỹ sao? Tuần trước, Mỹ cũng thắc mắc lập trường Đài Loan thì Đai Loan nói rằng họ không bắt tay với Trung Cộng, nhưng nay họ lại lên tiếng về vụ Scaborough.
3. Sự kiện thứ ba là Nam Hàn và Nhật đình chỉ hợp tác quân sự.Theo một phát ngôn viên bộ Quốc phòng Hàn Quốc, sở dĩ Seoul phải quyết định như trên, đó là vì thái độ không đồng tình của công luận.
Nói rõ hơn đa số dân  Triều Tiên còn  căm thù Nhật Bản, hay là giữa hai nước Triều Tiên có sự lạ gì xảy ra? 

Tình trạng tranh chấp lãnh hải căng thẳng giữa Philippines và TQ tại bãi cạn Scarborough cách đảo Luzon của Phi 230 km và cách vùng duyên hải Hoa Lục 1.200 km khiến “kẻ láng giềng khổng lồ xấu bụng” ra tay “trả thù” trước về mặt kinh tế, từ việc hạn chế du lịch, kiểm dịch gắt gao hoa quả Philippines cho đến hạn chế dịch vụ hàng không Hoa Lục tới Manila.
Lên tiếng mới đây với Đài Á Châu Tự Do, cựu Đại tá hải quân quân đội nhân dân VN Quách Hải Lượng, nhận xét:
“Trước hết TQ là nước lớn, làm vậy là sai. Trên thế giới chỉ có một mình Bắc Kinh là đòi chiếm lấy đất đai lãnh thỗ của người khác. Nó là chủ nghĩa bành trướng, không tốt. Đất nước là của Philippines mà nó đánh gây gổ thì khi Philippines cương quyết lại, phải hoan nghênh thái độ bảo vệ đất nước của Phi.”
Nhiều bình luận gia cho rằng Hải quân Philippines yếu, không thể chọi với Trung Cộng. Philippines chỉ biết trông cậy vào hiệp ước quân sự với Hoa Kỳ mà thôi. Cuộc chiến hôm nay nếu vì quyền lợi của các tiểu quốc thì chưa chắc Hoa Kỳ đã ra công trợ giúp nhưng lần này là cuộc chiến trực tiếp tới tương lai Hoa Kỳ cho nên Hoa Kỳ phải gánh vác công việc Biển Đông.

 Nhiều bình luận gia cho rằng nếu chiến tranh xảy ra, Trung Quốc sẽ thiệt hại nhiều nhất, vì quân đội Hoa Lục  – cũng giống như mọi quân đội khác trên thế giới – cần nhiên liệu để chiến đấu, nếu không, Hoa Lục sẽ khó mà duy trì chiến tranh.

Nguồn nhiên liệu cung cấp cho Trung Quốc từ Trung Đông chủ yếu qua eo biển Malacca. Như vậy, tất cả những gì cần làm là Hoa Kỳ cho bố trí chiến hạm ở Singapore – tại eo biển Malacca – thì chiến tranh sẽ kết thúc nhanh chóng.
Tuy nhiên, một số bình luận gia cho rằng không đánh Mỹ thì Trung Quốc cũng chết vì nạn nhân mãn, thiếu nhiên liệu và nguyên liệu, kinh tế sẻ suy sụp, nội loạn sẽ bùng lên...Đàng nào cũng chết, liều chết may ra thắng lợi chăng? Chính Trung Quốc tuyên bố rất hung hăng. Trung Quốc chơi nhiều thủ đoạn cổ điển. Họ không dám công khai công kích thế giới. Họ ném đá giấu tay, họ chơi trò " xúi trẻ ăn cứt gà". Họ đẩy tờ Hoàn Cầu đứng ra đe dọa thế giới. Họ nói họ không phải là cỏ cây, họ phải đánh trả, họ phải dạy Philippines, Việt Nam một bài học. Họ cũng nói nếu Trung Quốc nước ngập bụng thì thế giới cũng ngập đầu, nghĩa là đánh nhau họ vẫn thắng? Tin vào cái gì vậy?

Từ thời còn lạc hậu với bước nhảy vọt và cách mạng vô văn hóa, Mao cho rằng chiến tranh sẽ làm cho thế giới chết hết, Trung Quốc sẽ còn nửa triệu người là thắng và đủ cai trị thế giới. Đó là quan niệm xưa của thời chiến thuật biển người, lấy mười chọi một là thắng. 

Nhưng trong cuộc chiến ngày nay, quân số không còn là yếu tố quyết định, vũ khí tối tân có thể tiêu diệt một lúc hàng triệu người, không biết ông Mao căn cứ vào đâu mà nói vậy? 
Người Mỹ bây giờ cắt giảm quân số không phải vì thiếu tiền mà vì khoa học kỹ thuật đã giúp họ đỡ tốn tiền! Một hàng không mẫu hạm của Mỹ trước đây chứa 15 ngàn người, nay chỉ cần vài ba ngàn lính và chuyên viên là đủ!

Lên tiếng mới đây với Đài Á Châu Tự Do, cựu Đại tá hải quân quân đội nhân dân VN Quách Hải Lượng, nhận xét:
“Trước hết TQ là nước lớn, làm vậy là sai. Trên thế giới chỉ có một mình Bắc Kinh là đòi chiếm lấy đất đai lãnh thỗ của người khác. Nó là chủ nghĩa bành trướng, không tốt. Đất nước là của Philippines mà nó đánh gây gổ thì khi Philippines cương quyết lại, phải hoan nghênh thái độ bảo vệ đất nước của Phi.”
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/look-at-cn-phi-problem-tq-05172012120325.html


Một số luật gia và nhà nghiên cứu cho rằng chiến tranh bất lợi cho cả hai bên. Nhưng con đường liều mạng của Trung Quốc tin tưởng vào chiến tranh họ sẽ thắng vì dân đông, có quyết tâm chiến đấu và có vũ khí tối tân (hơn ngày xưa). Có thể đi đến chiến tranh nhưng trước hết Trung Cộng sẽ mưu mẹo lường gạt như dùng sức mạnh nuốt từ từ các nuớc yếu như Việt Nam, Lào, Miên, Thái Lan, Philippines bằng quân sự và bằng cách mua chuộc, hăm dọa ... Họ dùng sức mạnh để ép các nước này ký hiệp định bất bình đẳng, họ dùng chính sách bẻ đũa từng chiếc. Họ không dám đưa vấn đề ra quốc tế để hòa hội, đàm phán, và họ cũng sợ Philippines định đưa vấn đề ra tòa án  quốc tế  vì Trung Cộng sợ thua. Chỉ có đánh nhau hoặc cơ mưu xảo quyệt để lấn chiếm chứ họ không có tâm đàm phán hòa bình. BBC nhận định:
Bốn lý do mà Tân Hoa Xã đưa ra để phản bác đề xuất này của Philippines là Công ước quốc tế về luật biển năm 1982 không có hiệu lực với các tranh chấp chủ quyền, Trung Quốc không có nghĩa vụ phải ra tòa, bản thân Hoa Kỳ cũng chưa phê chuẩn công ước này và động cơ thật sự của đề xuất này là làm mất mặt Trung Quốc.

“Kể từ khi Trung Quốc từ chối đưa tranh chấp ra tòa án quốc tế, một số hãng truyền thông đã diễn dịch hành động này của Trung Quốc là sợ bị thua kiện,” Tân Hoa Xã cho biết.
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/world/2012/05/120514_china_scs_tribunal.shtml.

 .Mới đây hội nghị về Biển Đông tại Mỹ, các nhả nghiên cứu Trung Quốc đã kết luận rằng trên cơ sở pháp lý, Trung Cộng đuối lý.
http://www.viet.rfi.fr/chau-a/20120506-ban-than-gioi-nghien-cuu-trung-quoc-cung-thay-la-bac-kinh-duoi-ly-trong-viec-doi-chu

 Trước tình thế hiện nay, đài RFA cũng thấy chóng mặt, không biết tương lai sẽ chiến hay hòa. Đài này nhận định nước đôi:

 Trung Quốc chuẩn bị hành đông quân sự?
Trong khi đó, Trung Quốc đã có những hoạt động quân sự rộng lớn hơn quanh Philippines, không phải chỉ có hai tàu hải giám ở Scarborough. 
Tuần trước đã có tin Nhật Bản phát hiện một tiểu hạm đội 5 chiến hạm của Trung Quốc di chuyển qua eo biển Okinawa của Nhật, hướng về phía nam, tức là hướng đến vùng biển Philippines, là môt phần Thái Bình Dương ở phía đông xứ này. Hải quân Trung Quốc lại còn tập trận đổ bộ ở vùng đảo phía bắc Philippines nữa.  
Không rõ mục đích cuộc điều động này là gì, vì nếu trợ chiến cho Scarborough thì người ta không sử dụng đường hải hành đó. Nhưng liệu điều động hạm đội Nam Hải theo đường đó thì mới đạt yếu tố bất ngờ chăng? Đó là điều không thực tế, vì cả đoàn tàu đi qua hải phận của Nhật không thể không bị Nhật Bản và lực lượng Mỹ ở Okinawa phát hiện. 
Trung Quốc cũng không dàn quân đối đầu với hạm đội 7 từ phía Guam tiến qua.  Biển Philippines tức là cả một vùng Thái Bình Dương phía đông Philippines, từ đó chạy dài qua Hawaii tới California và Mexico, dăm chiếc tàu làm sao đối phó được một vài chiến hạm của hạm đội 7?  
Cho nên có làm gì thì Trung Quốc cũng sẽ không gây chiến ở Scarborough, trong khi phía Philippines lại càng không muốn gây chiến. 
Cầu hoà?
Hôm thứ tư Philippines vừa chỉ định hai đặc sứ đi Bắc Kinh. Cả hai đều là những nhà tài chính và kinh doanh. Một trong hai người mang quốc tịch Philippines, gốc Hoa, ông Daniel Lee. 
Hai đặc sứ này được giao nhiệm vụ tạo mối thân thiện giữa chính phủ hai nước và đặt mối liên lạc chặt chẽ hơn giữa hai bên. Trong 6 tháng hai ông này còn có nhiệm vụ quảng cáo và kêu gọi người Hoa đi du lịch Philippines. 
Tới này Manila vẫn chưa chọn được một đại sứ để bổ nhiệm sang Bắc Kinh. Người được đề cử năm ngoái là một người thân với gia đình Tổng thống Aquino, đã bị Quốc hội từ chối phê chuẩn với lý do “thiếu kinh nghiệm”.

Liệu kế hoạch ngoại giao-thương mại đó của Manila có hiệu quả không, trong lúc Trung Quốc vừa cản du khách sang Philippines, vừa cấm cửa không cho nhập một số lượng chuối khổng lồ xuất khẩu từ Philippines, viện lý do an toàn thực phẩm?

 Việc gửi hai đặc sứ đi Bắc Kinh chỉ là hành động tỏ thiện chí của Philippines. Trung Quốc chưa đáp ứng gì, nên có thể cũng không đem lại kết quả mong muốn.

Nhưng cùng ngày mà Bộ trưởng ngoại giao Philippines Albert del Rosario kêu gọi ASEAN lên tiếng, ông bộ trưởng cũng cho biết có “nhiều” quốc gia ASEAN  tiếp xúc với ông, bày tỏ rằng họ đang theo dõi chặt chẽ sự kiện Scarborough, và “rất thông cảm” với Manila về những gì đang xảy ra.
Dù sao thái độ im lặng dửng dưng của toàn khối ASEAN còn lại phải được coi gần như sự khiếp nhược, đáng chê trách, dù ai đó có thì thầm nói riêng lời “thông cảm”.  
Nhà hàng xóm sắp cháy mà người trong xóm trùm mền nói nhỏ qua vách là “rất thông cảm”?  Sự “thông cảm” đó phải được giải thích thế nào ngoài hai chữ “khiếp nhược” trước sức mạnh và “biển lận” để tránh thiệt hại về thương mại với người khổng lồ tham lam Trung Quốc?
Lịch sử nhiều lần cho thấy những quốc gia hay những nhóm quốc gia không biết đoàn kết chống ngoại xâm đều gặp cảnh “đáng đời” về sau.
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/us-sub-shows-up-near-scarborough--what-s-the-meaning-05172012122136.html


Thật ra các nước bạn cũ của Mỹ như Nhật, Nam Hàn, Philippines còn có thể tin Mỹ nhưng các nước khác thì họ sợ Trung Cộng nên không dám đi theo Mỹ chống lại Trung Cộng . Sợ là một chuyện mà chính ra họ đã ăn tiền Trung Cộng, cam tâm làm tay sai cho Trung Cộng để cầu thắng lợi và bảo vệ quyền lợi của họ. Việc này rõ ràng trong đời Hồ Chí Minh, Phạm VănĐồng, Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười ...Và đó cũng là tâm lý và thái độ của một số cộng sản trong bộ chính trị ngày nay chủ trương cúi đầu, đã làm tôi mọi Trung Cộng thì cứ tiếp tục làm tôi mọi,  khi Mỹ thắng thì ta sẽ xông lên "đả đảo Trung Cộng", " hoan hô Mỹ" !Đấy cũng là lời lẽ của một cựu GS đại học Việt Nam Cộng Hòa trả lời phỏng vấn đài RFI và đài VOA rằng đừng theo Mỹ, nghĩa là ông khuyên dân ta và các nước Á châu cam tâm với 16 chữ vàng và bốn tốt của Trung Cộng.  Nói chung, đó là tâm lý đốn mạt, lưu manh và " khiếp nhược" của nhiều nước ở Á châu như RFA đã bình luận!


TS. NGUYỄN PHÚC LIÊN * KINH TẾ VIỆT NAM

LÀM THẾ NÀO
HẢI NGOẠI TRỢ LỰC QUỐC NỘI
TẤN CÔNG VÀO
TỬ HUYỆT KINH TẾ CSVN
 
Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế
Geneva, 10.05.2012
 
Trong một thời gian dài qua, chúng tôi luôn luôn kêu gọi sự trợ lực Hải ngoại cho Quốc nội tấn công và TỬ HUYỆT CSVN nhằm dứt bỏ Cơ chế CSVN hiện hành. Một số độc giả viết rằng làm thế nào dứt bỏ được Cơ chế CSVN khi người dân không có một tấc sắt. Chúng tôi đã viết hồi âm rằng quần chúng Việt Nam không có một tấc sắt, nhưng có một Ý CHÍ cứng hơn gang thép. Cái ý chí ấy đã được biểu lộ ra qua 90% dân chúng khi được hỏi tới. Chính cái Ý CHÍ cứng hơn gang thép này là khi giới dứt bỏ Cơ chế CSVN. Nước Mỹ có vô vàn tấc sắt, có cả nguyên tử, nhưng không muốn dứt bỏ Cơ chế CSVN, thì Cơ chế vẫn nằm đó. Điều quan trọng cái Ý CHÍ muốn chấm dứt Cộng sản hay không.
Một số vị đồng ý với chúng tôi về điểm này, nhưng lại đặt ra câu hỏi với tất tất cả xây dựng: vậy LÀM THẾ NÀO HẢI NGOẠI TRỢ LỰC QUỐC NỘI TẤN CÔNG VÀO TỬ HUYỆT KINH TẾ CSVN ? Bài viết vắn gọn hôm nay muốn trả lời câu hỏi này.
 
Nhắc lại Tiến trình đấu tranh Quốc nội
nhằm Tử Huyệt Kinh Tế CSVN
 
Việc nhắc lại này để Hải ngoại chúng ta luôn theo sát với những đợt tấn công của Quốc nội. Hải ngoại chỉ giữ nhiệm vụ hỗ trợ Quốc nội, chứ không phải là lực lượng chính yếu hay tự coi mình là chủ chốt, để tự ý mở những Phong trào đấu tranh đội đá vá trời, nhiều khi còn trở thành “hỏa mù“ để CSVN dấu đi cái TỬ HUYỆT KINH TẾ. Tiến trình đấu tranh Quốc nội gồm 3 chặng:
*        Chặng 1: Đòi TƯ HỮU phương tiện làm ăn, nhất là Đất Đai
*        Chặng 2: Đòi LUẬT LỆ rõ rệt về tư hữu Đất đai
*        Chặng 3: Đấu tranh BẢO VỆ quyền Kinh tế
Khi nhân dân có TƯ HỮU, có quyền sử dụng TƯ HỮU để làm ăn mà Nhà nước phải tôn trọng, những cá nhân sinh hoạt Kinh tế tiến tới những Luật Lệ bảo phân định quyền lợi Kinh tế giữa họ và đặt để cho Nhà nước những lãnh vực can thiệp vào đời sống Kinh tế tư nhân cho hợp lý. Kinh tế tư nhân lớn mạnh, thì tư nhân có lực để đòi hỏi Nhà nước phải tôn trọng. Gọi “Sĩ“ là Chính giới, gọi “Nông“ là lớp người làm ăn Kinh tế tư nhân. Câu nói “Nhất Sĩ nhì Nông !”, nhưng hết gạo chạy rông, thì “Nhất Nông nhì Sĩ “. Đây là chặng DÂN CHỦ HÓA KINH TẾ (Démocratisation Economique) để có lực thực hiện DÂN CHỦ HÓA CHÍNH TRỊ (Démocratisation Politique).
 
Hải ngoại tránh những ý tưởng sai lầm
khi nói đánh CSVN về Kinh tế
 
Có những lúc, có lẽ vì quá nồng nhiệt trong việc tấn công CSVN, một số người tung lên các Diễn Đàn khẩu hiệu : “TẨY CHAY HÀNG HÓA VN” trong ý hướng cấm vận. Khẩu hiệu đơn giản này có thể gây một sự hiểu lầm làm mất thiện cảm của dân nghèo Quốc nội, nhất là những tiểu thương, xí nghiệp tư doanh nhỏ. Họ cần phải bán hàng hóa ra ngoài để sống. Thực ra, chính Hải ngoại chúng ta phải tìm cách nâng đỡ Tư doanh thì mới đúng. Làm cho Tư doanh lớn lên để có lực khả dĩ chống lại Quốc doanh CSVN. Khẩu hiểu  phải không có những kẽ hở để Quốc nội hiểu lầm. Tỉ dụ: “TẨY CHAY HÀNG HÓA DO QUỐC DOANH CSVN SẢN XUẤT “.
Gần đây nhất, trong Kiến Nghị gửi lên TT.OBAMA và kêu gọi ký Thỉnh Nguyện Thư, có câu nói liên hệ đến Thương Mại, đó là VÌ NHÂN QUYỀN, XIN MỸ CẮT THƯƠNG MẠI VỚI VIỆT NAM, trong ý tưởng cấm vận vì lý do Nhân quyền trống trải. Một số Vị đã nại ra Lập trường của Hoa kỳ trong cuộc họp ở Hạ Uy Di mà TT.Obama tuyên bố với Trung quốc. Thực ra, trong cuộc họp tại Hạ Uy Di, khi TT.Obama tuyên bố những điều kiện hội nhập vùng Tự do Mậu dịch xuyên Thái Bình Dương, đó chỉ là trong bối cảnh Trung quốc muốn loại Hoa kỳ ra khỏi Hiệp hội trong vùng này để Trung quốc thống trị. Ngày 24.11.2011, chúng tôi đã viết như sau:
“APEC mới họp ngày 12/13.11.2011. Theo nhận định của Tác giả Donald EMMERSON, thì Trung quốc muốn nhấn mạnh đến một Tổ chức Đông Á gồm các quốc gia Đông Nam Á và Trung quốc, Nhật, Nam Hàm thêm vào, nghĩa là không có Hoa kỳ. Nhưng trong cuộc Họp APEC vừa qua tại Hạ Uy Di, lợi dụng vấn đề An Ninh chung Thái Bình Dương, nhất là vấn đề Biển Đông, Hoa kỳ đề nghị một Hiệp ước rộng lớn hơn gọi là Hiệp Hội Xuyên Thái Bình Dương (Trans-Pacific Partnership TTP). Các quốc gia Vùng Thái Bình Dương, vì vấn đề An Ninh, cần sự hiện diện của Hoa kỳ, một quốc gia ưu thế về quân sự. Khi Hoa kỳ đặt Căn cứ quân sự tại Uc cũng trong ý hướng an ninh Thái Bình dương này, nhằm giảm mối đe dọa về an ninh từ Trung quốc.
Hoa kỳ không minh nhiên loại Trung quốc ra khỏi Thị trường Tự do Mậu dịch Thái Bình Dương, nhưng đặt những điều kiện khắt khe cho Hội viên của Hiệp Hội, như:  
=>    Tự do Kinh doanh, nghĩa là dân chủ hóa Kinh tế. Chính trị không độc đoán nắm trọn sinh hoạt Kinh tế nữa.
=>    Tôn trọng quyền lao động quốc tế
=>    Tôn trọng bản quyền tư hữu trí tuệ
=>    Tôn trọng Môi trường
=>    Để Tỷ giá Tiền tệ uyển chuyển đối với Đo-la “
Khi trong TNT, đưa điều kiện Nhân Quyền trống trải ra để yêu cầu TT.Obama cắt Thương Mại với Việt Nam trong ý hướng cấm vận, thì đó là điều có thể làm cho Quốc nội kết án chúng ta.
 
Hải ngoại tấn công Nhân Quyền cụ thể vào cái
QUYỀN SỐNG THÂN XÁC của dân nghèo
 
Trở lại câu hỏi LÀM THẾ NÀO HẢI NGOẠI TRỢ LỰC QUỐC NỘI TẤN CÔNG VÀO TỬ HUYỆT KINH TẾ CSVN ? 
Một số những Phong trào Hải ngoại quen với hai chữ Nhân Quyền. Chúng tôi chỉ xin rằng, nếu tiếp tục đấu tranh cho Nhân Quyền tại Việt Nam, thì nên đấu tranh trong những gì cụ thể sau đây:
1.       Cái Nhân quyền cụ thể nhất và tối ư quan trọng là QUYỀN SỐNG THÂN XÁC. Đòi Nhân quyền trống trải trong những phạm trù Tự do, Dân chủ, thì CSVN co dãn như chúng ta đánh vào tấm cao su. Có thể chính CSVN để cho chúng ta tấn công vào tấm cao su để chúng tránh cái TỬ HUYỆT KINH TẾ. Vì vậy, thay vì nói hai chữ Nhân quyền trống trải, chúng ta nên nói rõ rệt ra là đấu tranh cho QUYỀN SỐNG của Dân nghèo đói khổ.
2.       Thay vì XIN các Chính quyền nước ngoài can thiệp với tà quyền CSVN để chúng nới rộng Nhân quyền, thì chúng ta tấn công Nhân quyền bằng YÊU CẦU các Chính quyền nước ngoài không được cấu kết với CSVN mà tước đoạt QUYỀN SỐNG của Dân nghèo Việt Nam. Thay vì XIN thì chúng ta CÁO BUỘC các Chính quyền tòng phạm với tội ác CSVN trong việc bóc lột dân nghèo.
3.       Theo sát với Chặng đấu tranh Kinh tế tại Quốc nội. Dân nghèo Việt Nam đang ở chặng đấu tranh gay gắt là đòi quyền TƯ HỮU phương tiện tối thiểu để làm ăn sinh sống thân xác. Khi CSVN tước đoạt phương tiện tối thiểu làm ăn sinh sống của dân nghèo, tức là vi phạm vào cái Nhgân quyền cụ thể và quan trọng nhất trong các quyền của con người. Tước đoạt phương tiện làm ăn tối thiểu, tức là tước đoạt QUYỀN SỐNG THÂN XÁC, tức là giết người  bằng để ĐÓI vậy.
Thực vậy, Nông dân nghèo cần miếng đất để trồng ngô khoai mà sống. Cưỡng chế chiếm đất trồng cấy, cúp túp lều che nắng mưa của dân nghèo, tức là vi phạm Nhân quyền trầm trọng. Các Phong trào Dân Oan tại Quốc nội đang đòi Nhân quyền cụ thể: giữ lại TƯ HỮU đất đai là phương tiện nuôi thân. Đói với giới Công nhân, sức Lao động là TƯ HỮU không thể tách rời với thân xác họ. Khi khai thác, bóc lột sức Lao động của Công nhân, tức là phạm vào quyền TƯ HỮU tối thượng của họ. Công nhân tại Việt Nam cũng đang đứng lên đấu tranh để sức Lao động của họ được tôn trọng. Họ cho thuê sức Lao động, thì phải có sự thỏa thuận của hai bên, chứ không thể bịt miệng Lao động, gùm cổ họ bán cho tài phiệt nước ngoài như thời La Mã bán nô lệ. Giới Nông dân bị nhà nước CSVN cưỡng chiếm đất đai là để bán cho tài phiệt nước ngoài. Sức Lao động của Công nhân bị CSVN gùm cổ lôi đi, cũng là để bán với giá rẻ cho những Công ty nước ngoài. Đối với Nông dân và Công nhân, đây là tình trạng bị cưỡng ép làm mất Nhân quyền tối thượng do sự CẤU KẾT KHAI THÁC giữa CSVN và tài phiệt nước ngoài. Những tài phiệt này đến từ đâu ? Họ đến từ Mỹ, Pháp, Uùc, Nhật, Đại Hàn, Đài Loan, Tân Gia Ba, Mã Lai Á…
Khi chúng tối nói TẤN CÔNG NHÂN QUYỀN là chúng tôi muốn CÁO BUỘC sự cấu kết của nước ngoài với CSVN để bóc lột hai quyền TƯ HỮU tối ư cần thiết cho Nông dân và Công nhân để có QUYỀN SỐNG thân xác. Chúng ta không XIN XỎ các Chính quyền nước ngoài làm ơn can thiệp với CSVN để Nhân quyền được nối rộng cho dân Việt Nam, mà chúng ta YÊU CẦU các Chính quyền nước ngoài ngăn cấm đám tài phiệt của nước họ đến Việt Nam cấu kết với Cộng sản độc tài để tước đoạt QUYỀN SỐNG của dân nghèo.
 
Cụ thể, từ Hải ngoại, chúng ta mở những Phong trào lên tiếng để:
=>     Nông dân Việt Nam có NGHIỆP ĐOÀN NÔNG DÂN ĐỘC LẬP đấu tranh cho những quyền của Nông dân, nhất là quyền TƯ HỮ đất đai, phương tiện thiết cần để sinh sống.
=>     Công nhân Việt Nam có NGHIỆP ĐOÀN CÔNG NHÂN ĐỘC LẬP đấu tranh cho sức Lao động của họ khỏi bị bóc lột.
 
Nếu Hải ngoại muốn hỗ trợ cuộc đấu tranh Kinh tế cho Quốc nội, thì các Phong trào lên tiếng đòi các Chính quyền nước ngoài phải yêu cầu CSVN cho thành lập những NGHIỆP ĐOÀN ĐỘC LẬP cho Nông dân và Công nhân, đồng thời YÊU CẦU các Chính quyền nước ngoài ngăn cấm những tài phiệt của nước họ đến Việt Nam vi phạm vào Nhân quyền tối thượng là cướp bóc QUYỀN SỐNG của dân nghèo.
 
Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế
Geneva, 10.05.2012

SỔ TAY TƯỞNG NĂNG TIẾN

Sổ Tay Thường Dân Tưởng Năng Tiến: Chuyện Ông Điếu Cầy & Ông Thái Bát
(05/15/2012
Tôi có chút giao tình với nhà văn Vũ Thư Hiên. Mối giao tình này, nói nào ngay, không đậm đà (hay mặn mà) gì cho lắm. Chúng tôi chả có điểm nào tâm đầu ý hiệp, ngoài việc đều có thời gian sống ở “chiến khu” – hay nói theo ngôn ngữ đời thường là cùng ... bị ở tù!

Bởi thế, mỗi khi có dịp gặp nhau (sau khi đã cạn mấy ly đầy, rồi đầy vài ly cạn) thế nào cả hai cũng huyên thuyên về những chuyện “ở chiến khu.” Có lần, tôi nghe ông nói nói đến một người tù có tên Thái Bát. Nhân vật này là một tù nhân số lẻ – nghĩa là tù chính trị, thuộc diện tập trung cải tạo – loại tù không án, cứ cải tạo tốt là (automatic) được cho về nhà (đuổi gà) giúp vợ thôi.

Thử nghe nguyên chơi (nguyên văn) một mẩu chuyện trao đổi giữa hai ông, Vũ Thư Hiên và Nguyễn Thái Bát, ở trại tù Tân Lập:

“- Bác làm sao bị bắt ?

Ông già nấc lên từng chặp.

- Tôi theo cách mạng cướp chính quyền, cũng đã làm thôn đội rồi xã đội một hồi kháng chiến chống Pháp... Tôi theo cụ Hồ, sao, ông không tin hở ?

- Tôi tin chứ.

- Sau, hòa bình lập lại rồi, tôi nghỉ. Mọi sự khốn khó bắt đầu từ đấy.

- Người ta bảo bác bất mãn?

- Không. Nhưng ở chế độ ta không làm cán bộ nữa là hết, thì người ta không tin mình nữa, không còn coi trọng mình nữa. Mà làm dân thì, ối giời ơi, khổ lắm, khổ đủ đường, ông chắc cũng biết, có cần kể cho ông nghe không ?

- Không cần.

- Cho nên các cháu nhà tôi đều nhao đi làm cán bộ. Thằng cả chưa đủ tuổi xung phong đi bộ đội. Con bé sau nó xin làm chân văn thư cho ủy ban xã không được, xin làm công an xã. Rồi nó được cảm tình Đảng...

- Tiến bộ quá !

- Tiến bộ gì. Con bé nhà tôi năm nay hăm nhăm rồi. Vẫn chưa chồng. Khốn nạn, nó xinh, ông ạ. Mắt đen lay láy, mà nhanh lắm. Má lúm đồng tiền. Da cứ trắng hồng. Nó trông mẹ nó, như lột. Ông nấc lên, kéo vạt áo lau mắt.

- Cô ấy làm sao ?

- Chẳng làm sao cả - ông mếu máo - thằng công an xã, chi ủy viên, cứ gọi nó đi hội ý hội báo, bồi dưỡng... Rồi con bé nhà tôi phễnh bụng ra.

- ...

- Tôi phẫn chí. Chưa ai biết cả, nhưng bà nhà tôi biết, tôi biết. Tôi uống rượu, say rồi, tôi chửi cha chúng nó, chửi cả lò nhà chúng nó ...

- Chết thật !

- Đến khi làng phong phanh biết con tôi chửa hoang, thì tôi chửi cả cái Đảng của chúng nó...

- Chậc chậc, khiếp quá ! Sao bác dại thế ?

- Không chửi để cho chúng nó muốn làm gì thì làm à ? Đảng gì mà họp thì thọt, bồi dưỡng đảng viên mới gì mà cứ tối đến mới í ới gọi nhau đi bồi dưỡng, bồi dưỡng cái mả cha chúng bay à ?!

Nhà Báo Tự Do Nguyễn Văn Hải. (Ảnh: blogdieucay)
Rác tai quá, bí thư xã, chủ tịch xã cho con gái ông đi dự lớp huấn luyện, kỳ thực là đi phá thai. Ông biết, ông cấm con gái ông phá. Cái thai nó tội tình gì ? Nó cũng là một con người chứ. Nó chưa ra đời. Nó chưa làm hại ai. Nó không như cái quân chó dái chạy nhông, quân ăn cứt uống đái làm hại đồng bào. Không được phá thai, cứ đẻ ra tao nuôi, giết cái thai là bất nhân, là vô đạo, ông trói con và chân giường mà dạy. Nhưng con ông xấu hổ, không nghe ông, cứ đi phá thai. Ông uống rượu nhiều hơn nữa, chửi dữ hơn nữa.

Tóm lại, ông Bát chửi sướng miệng thì thôi. Còn những đứa bị ông chửi thì thù ông mục mả. Trưởng công an xã báo cáo công an huyện. Công an huyện lập hồ sơ. Cứ mỗi lần ông Bát chửi là một lần công an xã báo cáo, mỗi lần báo cáo được gửi lên là hồ sơ tên phản động Nguyễn Thái Bát lại dày thêm một chút. Cho tới ngày người ta bắt ông đi cải tạo về tội tuyên truyền phản động, chống Đảng, chống chế độ.” (Vũ Thư Hiên, Đêm Giữa Ban Ngày. California:Văn Nghệ, 1997).

Với tội danh này, chả trách, ông Thái Bát đã chết rục trong tù – vẫn theo như lời kể của nhà văn Vũ Thư Hiên:

“Ông chết vào ngày Quốc Khánh, cái ngày mà ông Bát đã đi cướp chính quyền năm bốn lăm... Xác ông được đưa xuống trạm xá chờ cán bộ trại mang hồ sơ xuống xác nhận chính là tên phản động Nguyễn Thái Bát đã chết chứ không phải tên nào khác.

Khi cửa các phòng giam đã khóa lại rồi, tôi cứ ngồi bên cửa sổ mà nhìn về phía trạm xá. Trời tối hẳn mới thấy nghe tiếng búa nện chan chát trên ván thiên - dấu chấm hết cho một kiếp người...”

Ông Thái Bát đã chết rồi nhưng dòng đời , tất nhiên, vẫn lạnh lùng trôi. Và những kẻ “tuyên truyền phản động, nói xấu Đảng và chế độ” (đương nhiên) vẫn phải tiếp tục vào tù.

Mới đây – theo RFA, nghe được vào hôm 4 tháng 5 năm 2012 – mới có thêm ba công dân Việt Nam nữa (ông Nguyễn văn Hải, ông Phan Văn Hải và bà Tạ Phong Tần ) vừa “bị khởi tố với tội danh xuyên tạc sự thật, nói xấu Đảng và Nhà nước... Cả ba người bị xét xử theo điều 88 Bộ Luật hình sự Việt Nam, mà mức án cao nhất lên đến 20 năm tù giam...”

Tôi không rõ là bà Tạ Phong Tần và ông Phan Thanh Hải đã nói năng linh tinh ra sao khiến Đảng và Nhà Nước phải phiền lòng đến thế? Riêng ông Nguyễn Văn Hải, theo như tôi biết, không phải là người hay nói. Ông ấy không được đào tạo để trở thành luật gia hay luật sư như hai người bạn chung vụ. Vốn xuất thân là một người lính, ông Hải có khuynh hướng hành động hơn là luận thuyết.

Bản tin thượng dẫn còn có thêm chi tiết là: “Trước khi bị bắt hồi năm 2008, blogger Điếu Cày - Nguyễn Văn Hải từng tham gia những cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm phạm lãnh hải Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam.”

Từ trái qua phải: Song Chi, Phương Thi, Trăng Đêm, Điếu Cày, Huỳnh Công Thuận, Bùi Chát và Đông A SG. (Ảnh: Blog cũ Nguyễn Tiến Trung. Chú thích: SC.)
Thì ra thế!

Và nếu đúng thế thì vụ này (e) sẽ lôi thôi lắm, lôi thôi lâu, và chắc chắn là sẽ lôi thôi lớn. Tuy ông Điếu Cầy không uống rượu say rồi chửi “mục mả” chúng nó ra, hay rủa xả chúng là “quân ăn cứt uống đái làm hại đồng bào” (như ông Thái Bát) nhưng việc ông tham gia những cuộc biểu tình chống Trung Quốc cũng gây phương hại không kém cho sĩ diện của qúi vị lãnh tụ Đảng và Nhà Nước.

Theo quan niệm chính thống của Nhà Nước thì “Bác Hồ ta đó chính là bác Mao.” Do đó, chống Trung Quốc (chống lãnh tụ vĩ đại của nhân dân nước bạn) là bêu xấu chính bác Hồ kính yêu của chúng ta – chớ còn chối cãi gì nữa?

Hơn thế nữa, theo tường thuật của nhà báo Thế Vinh (Báo Năng lượng Mới số 117 ra ngày 4/5/201) thì “Chính Nguyễn Văn Hải cùng các thành viên trong đó có Phan Thanh Hải và Tạ Phong Tần đã lợi dụng các sự kiện chính trị, tổ chức và tham gia các cuộc biểu tình gọi là chống Trung Quốc xâm chiếm Hoàng Sa – Trường Sa và tẩy chay Olympic Bắc Kinh rước đuốc qua TP HCM vào các ngày 9/122007, 16/12/2007 và 19/1/2008 tại TP HCM.”

Thiệt là hết thuốc!

Ta vốn coi “bên kia biên giới là nhà bên này bên kia biên giới cũng là quê hương” mà Điếu Cầy hành sử như vậy thì coi sao được chớ. Với Chủ Trương Bốn Tốt và Phương Châm Mười Sáu Chữ Vàng thì Tầu với Ta – tính ra – như một mà. Chả trách, ngoài tội “xuyên tạc sự thật, nói xấu Đảng và Nhà nước” – nhà báo Thế Vinh còn thay mặt ngành tư pháp Việt Nam kết án công dân bất hảo Nguyễn Văn hải thêm hai tội danh nữa: xúi dục biểu tình và phá rối trị an.

Điếu Cầy phen này chắc chết (chết chắc) trong tù, y như cái ông Thái Bát năm xưa thôi. Ở tuổi 60 làm sao người tù Điếu cầy có thể sống sót được (thêm mươi hay hai mươi năm nữa) trong trại giam của những người cộng sản?

Đây, rõ ràng, là một câu hỏi khó. Tuy nhiên, nó chưa khó bằng câu hỏi tiếp theo: Làm thế nào để chế độ hiện hành có thể kéo dài thêm mười hay hai mươi năm nữa mà lo (chi) cho sinh mạng của Điếu Cầy?

Tưởng Năng Tiến, RFAs Blog
  

PHẠM QUẾ DƯƠNG * Y TẾ VIỆT NAM


NHÀ THƯƠNG HAY NHÀ TÙ?
Phạm Quế Dương

Nhà báo Phan Lợi kể rằng: " Tương tự như một số vị bộ trưởng mới nhậm chức, Bộ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến vừa có chuyến "vi hành" tại TP.SG về tình trạng quá tải tại các BV và thái độ được mô tả của bà là… không khỏi "choáng"!
Đúng là không choáng sao được khi thấy bệnh nhân tại BV Ung bướu lóp ngóp bò từ gầm giường ra chào đón mình. Và cũng không quá tải sao được khi số giường thực kê của BV chỉ có 631 giường nhưng số bệnh nhân điều trị nội trú tới… 1.807 người và số ngoại trú 9.510 người! ".
Cái hình ảnh bệnh nhân lóp ngóp bò từ gầm giường ra chào đón bà Bộ trưởng Y tế thật ấn tượng. Tôi cũng từng chứng kiến một bà nguyên Chánh Văn phòng Trung ương Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam lóp ngóp bò từ gầm giường bệnh nhân ra chào tôi. Người bệnh là tiến sỹ Nguyễn Thanh Giang – chồng bà. Năm ấy ông Giang phải vào bệnh viện mổ tiền liệt tuyến. Ông Giang có tiêu chuẩn bệnh viện Việt Xô nhưng vì sợ người ta ám hại nên ông phải bí mật trốn sang bệnh viện Viêt Đức, cậy nhờ người thân quen là bác sỹ đầu ngành Bửu Triều.
Nhân đây xin trích một đoạn trong bài " Bệnh viện gãy giường vì quá tải " của nhà báo Quang Duy để thấy được phần nào thảm cảnh của bệnh nhân và của người đi chăm nuôi bệnh nhân ở nước ta:
" 8 - 10 người bệnh cùng ngồi truyền hóa chất trên một chiếc giường bệnh, đó đã là chuyện ngày thường ở Bệnh viện Ung bướu TƯ (K) cơ sở 1.
Buồng bệnh chưa đầy 20m2 nhưng luôn tải tới 30 người bệnh. Người trẻ, nam giới nhường người già, phụ nữ chỗ ngồi trên giường bệnh, ra ngồi hành lang mà truyền. Bất cứ chốt cửa, tay cài nào cũng thành chỗ móc để họ treo dây truyền.
Ngày 1.2, bà Hà Thị Cẩm (ở Thanh Trì, Hà Nội) lên BV K truyền hóa chất đợt thứ 5 sau khi phát hiện bị ung thư (UT) vú tháng 9.2011. Ngồi cùng giường với bà còn 5 bệnh nhân khác. Bốn giường khác trong buồng bệnh cũng đều đều quân số 5 - 6 người/giường. Căn phòng vẻn vẹn chưa đầy 20m2 vốn thiết kế chỉ cho 4 bệnh nhân, hôm nay tải tới 25 người bệnh.
Bà Cẩm đính chính với chúng tôi: "Còn vài bệnh nhân nữa phải ngồi ngoài hành lang. Âm lịch, hôm nay mới chỉ là ngày mùng 10 tết. Tâm lý nhiều người bệnh muốn qua rằm tháng giêng rồi mới lên BV nên ở đây còn vắng. Ai ở đây cũng vậy, truyền hóa chất mệt đến mấy cũng là ngồi chứ không ai được nằm giường, đều phải chia sẻ chỗ ngồi ấy cho 5 - 7 người khác. Ngày thường, ở đây mỗi giường bệnh cõng 8 người là bình thường. Muốn duỗi chân cũng không dễ".
Không chỉ người bệnh, mà y-bác sĩ cũng bức xúc về quá tải. Y tá Tạ Thị Hồng - khoa Nội 1 - cho biết: "Hai tháng trước, giường bệnh cuối cùng ở buồng bệnh 1 đã gãy, lúc đó có 10 bệnh nhân ngồi trên đó. Đến nay, giường vẫn chưa được sửa, nên tạm thời chỉ để 4 người ngồi trên đó".
Đã gần 11h trưa mà hành lang khoa Nội 1 vẫn đông như... trẩy hội, chỉ có điều hầu như ai nấy cũng đều mệt mỏi, bơ phờ. Chúng tôi bước len qua lối đi một cách rất giữ ý, để tránh chạm người bệnh đang nằm giường xếp hay ngồi với cây truyền dịch bên tay. Bà Nguyễn Thị Hải (ở Lạch Tray, Hải Phòng) cũng đã truyền hóa chất 5 đợt. Những lần truyền ngoài giờ, bà vào đây từ 4h30 sáng để chờ được truyền từ 5h sáng. Lần thì chờ đến 1h đêm mới truyền xong. Ngồi ở hành lang, người ra vào, có lần bà không cố định được kim truyền nên chệch ven, phải tiêm thuốc chống thối thịt, hoại tử tay ".
Vì sao đến nông nỗi ấy ? Vì bao nhiêu tiền đóng thuế của nông dân, tiền bán tài nguyên, dầu khí, tiền anh chị em công nhân đi bán sức lạo đông ở nước ngoài gửi về …., đồng thì rơi vào túi các quan tham, đồng thì dốc ra xây công sở thật hoành tráng cho Đảng, cho Nhà nước …, mua ôtô xịn hảo hạng cho các quan đi làm … và đi lễõ chùa cầu thăng tiến, tài lộc.
Theo tin từ Bộ Y tế, Việt Nam nằm trong danh sách 33 quốc gia có tỷ lệ giường bệnh thấp nhất trên thế giới,



Nhân ngày Thầy thuốc Việt Nam 27 tháng Hai
Phạm Quế Dương - 37 Lý Nam Đế - Hà Nội - Điện thoại: ( 04 ) 62 700 002

TẠP CHÍ VĂN HÓA VIỆT NAM 218

SƠN TRUNG
Chủ biên


số 218
Ngày 17 tháng 5-2012