
Trưởng Ban Việt Ngữ BBC


![]() | ![]() |
Ca dao có câu 'Con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại quét lá đa' |
Hiện tượng nhiều phòng ban phải nuôi dưỡng họ như các nhà trẻ trung ương-theo một cách nói mỉa mai-đã trở thành phổ biến tới mức nhiều bạn trẻ không có tên. Họ chỉ được biết đến như ‘Con ông X, cháu bà Y’.
![]() | ![]() ![]() Một giám đốc tại Hà Nội |
Đa số cũng đã có dịp ra nước ngoài, sang các nước Phương Tây học hành hoặc ăn chơi, nên họ cũng có thêm độ tự tin đáng nể trong chuyện chê Tây chê Mỹ.
![]() | ![]() |
Tượng quan thời phong kiến dắt ngựa, cầm kiếm |
Tôi cũng tin rằng hiện tượng ‘nhà trẻ trung ương’ sẽ dần mất đi, khi kinh tế tư nhân lớn mạnh hơn và chính trị ngày càng buông tha các doanh nghiệp.
Đọc bài viết của anh Nguyễn Giang, trước tiên là một độc giả tôi cám ơn anh đã dũng cảm viết những gì là hiện thực. Tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người hiểu như anh nhưng họ không muốn viết hoặc không biết viết thì có thay đổi được gì không. Nơi tôi làm việc cũng vậy,người thực sự làm đươc việc không nhiều, nhưng không được đánh giá một cách đúng mức, tiếng nói của họ quá nhỏ và đồng minh thì có rất nhiều kiểu, khi vui thì bắt tay vào và khi hoạn nạn thì nào có ai, tôi cũng hiểu là vì họ còn gia đình,con cái và cuộc sống, sự nghiệp của họ, chứ có mấy ai dám lên tiếng để rồi kết cục ai cũng nhìn thấy rất rõ...
Tình trạng "con ông cháu cha" mà được đổi thành chữ "Nhà trẻ trung ương" thì thật là tuyệt vời. Không trách gì sau 30 năm đoạt quyền thống trị miền nam trù phú đã làm cho toàn thể đât nước Viện Nam thua xa các nước Thái Lan, Mã Lai, Đại Hàn.
Việc anh Giang nói chẳng có gì đáng lạ. Tôi chỉ khoái vì anh dùng cụm từ "nhà trẻ trung ương" mà thôi . Bây giờ tôi thấy có một thực trạng rất là buồn cười. Con cái học cấp một cấp hai cũng được cha mẹ lo cho ( thường là những người có tiền và thế lực ). Lên cấp ba rồi vào đại học họ cũng lại tiếp tục được cha mẹ lo cho nốt. Tốt nghiệp đại học rồi kiếm việc làm ... lại đến lượt cha mẹ .Những thanh niên như thế tuy có tuổi đời nhưng sống chẳng khác gì đứa trẻ lên 5, chỉ có khác là họ biết vênh váo , tự đắc ... Tôi chán cái xã hội này.
Tôi phục anh Giang vì câu dịch sao đúng đến thế!-Cái gì, việc gì- điều gì ..mà không thể ngờ đến, đều có ở VN!- Tại VN, Ở đâu cũng có khẩu hiệu như chí công vô tư, cần kiệm liêm chính, hoặc dân giầu nước mạnh... thì lớp lớp đảng viên thi nhau bóc lột, hối lộ, tham nhũng mè nheo với nhân dân, ngoài đám con cháu ở -nhà trẻ trung ương- ăn lương hậu hĩnh, dịch vụ ăn chặn tiền viện trợ, nhét tiền thuế dân phải đóng nộp vào túi ..mà các công ty nhà nước, năm nào cũng báo cáo đạt chỉ tiêu kế hoạch và trực tiếp đóng góp vào việc tăng thu nhập trên mỗi đầu người dân VN ! lại còn có bao nhiêu công trình từ xã, quận, tỉnh, bị rút ruột..thật đau khổ cho lớp người bị trị bị hoá thành vô sản.., còn giai cấp vô sản trỏ thành tư bản sau cuộc cách mạng hồng-chuyên.
Bài viết"Nhà trẻ trung ương", tác giả bài viết nói rất sát thực tế, tôi cũng xin góp thêm ý kiến vào danh sách các ý kiến đã và đang tham gia diễn đàn. Cơ quan tôi thuộc ngành năng lượng trụ sở ngay tại trung tâm Hà Nội cũng đầy dẫy "con ông, cháu cha". Có một thực tế rất phổ biến là các quan chức có chức vụ, quyền lực họ rất tích cực khai thác lợi thế địa vị của họ bằng đủ mọi cách thức, trong đó có việc thiết lập,mở rộng các mối quan hệ. Ví như các vị Giám đốc của cơ quan tôi (mấy đời Giám đốc rồi) họ nhận bừa người vào, thường có mấy dạng phổ biến, dạng dùng tiền để xin vào, dạng thông qua mối quan hệ rộng khắp của Giám đốc, dạng do cấp trên của Giám đốc ép phải nhận, nói chung các vị quan chức trong các cơ quan, doanh nghiệp nhà nước hầu hết đều lợi dụng chức vụ, quyền hạn của họ để vụ lợi vừa là vật chất, vừa là địa vị xã hội.
Bạn gì đó ơi, tôi thật sự lấy làm lạ là vì cho đến ngày nay mà bạn còn vin vào đảng vào Nhà nước VN mà lên án Nguyễn Giang như thể “tiếp tay cho giặc” để đả phá quê hương, dân tộc chỉ bởi Nguyễn Giang nói lên những điều tai nghe mắt thấy, mà những điều đó nếu là công dân VN sống trên đất nước VN này có ai mà không biết, có ai còn lạ gì cái hiện trạng đáng nguyền rủa ấy, mà những điều này báo chí xuất bản tại VN đâu phải là không nói tới, có điều là nói ở mức độ nào để còn kiếm cơm kiếm gạo bằng nghề viết báo chứ không thể nói toạc móng heo như anh Nguyễn Giang thì có nước mà húp cháo …
Tôi đồng ý với bạn Nguyễn Công Lý bởi tôi đã quá quen thuộc các thủ đoạn của quan chức khi nuôi dưỡng COCC hay con cháu nhà họ. Cơ quan tôi không phải là lớn nhưng lại đầy rẫy con cháu ông hiệu trưởng, con cháu bạn bè và đồng hương của ông ta. Thủ đoạn của họ rất tinh vi: Về chính trị thì dùng mọi cách tăng "uy tín" cho các đối tượng này rồi kết nạp vào đảng. Sau đó cho đi học (cao học, tiến sỹ, chính trị...) mà thường là kèm với các đối tượng không bình thường về trí tuệ hay cùng phe cánh.
Sự tai hại của "nhà trẻ Trung ương" không chỉ dừng lại ở mức độ, nó cho vào cơ quan những kẻ vô dụng bất tài mà nó còn làm hủy họai sự phấn đấu của các thành phần không phải là COCC. Nó tạo ra một sự xem thường và khinh bỉ cán bộ lãnh đạo ở các cơ quan Nhà nước.
Vấn đề anh Giang nêu ra rất đúng, không còn gì để tranh cãi. Và còn nhiều nhiều lắm các vấn đề gây nhức nhối trong dư luận. Nhưng chúng ta còn được lên diễn đàn này mà nói ra ý kiến của mình, còn hàng triệu triệu người nông dân sống bần hàn và tin ưởng vào đường lối lãnh đạo của Đảng và Nhà nước thì sao? Vậy theo mọi người đến khi nào tình hình này mới thay đổi? Chắc vẫn còn xa lắm, chưa tới thời kỳ quá độ để thay đổi về chất....Thật buồn cho thế hệ những người trẻ tuổi với những lý tưởng sống đẹp đang chết dần theo ngày tháng. Chúng ta có thể làm được gì? Và làm thế nào?
Chống tham nhũng? Cứ hỏi ngay học sinh ở trường là mấy em nói cho nghe cân gì bàn thảo phí thời gian của các vị hiền sĩ? Chống tham nhũng là chống lại Đảng vì những người tham nhũng toàn là những người có quyền, có thế mà những người này đã được nội bộ trong đảng đưa vô giữ chân bằng đảng cấp thẻ đảng lâu năm và còn kèm theo quà lót đường mới có chân ngon để đứng, rồi họ từ từ lấy lại của những người ngoài đảng (dân thường) và ngay cả những người trong Đảng cũng bị và họ đã ngầm chấp nhận như vậy cho dễ dàng làm ăn với nhau.
...Hiện tại người ta không cảm thấy xấu hổ khi làm trái với qui định của chính phủ để nhũng nhiễu, vòi vĩnh tiền của người dân. Những người có chức có quyền thì không bao giờ bị tình trạng này vì chỉ cần một cú điện thoại là họ có thể nhờ anh Hai, anh Ba, can thiệp cho công việc của họ. Nên tất nhiên họ cảm thấy thoải mái, thậm chí là thấy đầy đủ tính chất ưu việt của CNXH hiện tại. Nhưng 100% dân chúng mà chỉ nghĩ đến cơ quan công quyền là rợn xương sống...
Nhà trẻ trung ương quả thật đây là lần đầu tiên tôi mới nghe. Nhưng cũng không ngạc nhiên gì cho lắm. Khi còn ở trong nước tôi còn nghe nói đến trường 'mầm non lảnh tụ' nữa kìa. Nguyễn Giang viết bài này rất xuất sắc. Giọng đọc trên đài nghe còn hay hơn. Xin bạn tìm hiểu dùm cái trường mầm non lãnh tụ xem nó có thật hay không.
Thịnh rồi suy , suy rồi thịnh...Các bạn đừng tranh luận cay cú như vậy. Rồi cũng có những người anh hùng làm thay đổi thời thế. Tin tưởng như vậy đi nha...
Tôi thấy ý kiến của mopi người hầu hết là đúng (cũng đúng như bài viết của Anh Giang vậy). Tuy nhiên tôi thấy cái gốc là gì. Tai sao điều đó lại xảy ra, và tại sao nó vẫn cứ diễn ra trong khi đảng biết, mọi người đều biết, tôi không loại trừ cả những thanh niên sống tầm gửi hiện nay cũng biết. Nhưng rõ ràng một điều là không ai có khả năng thay đổi thực trạng hiện nay cả. Thật đáng tiếc.
Tôi ở Canada nên thấy nước người ta mà thèm. Khi đảng cầm quyền (đảng Liberal) bê bối trong vụ bảo trợ các chương trình chống Québec đòi độc lập thì người ta có ngay một ủy ban độc lập điều tra. Sở dĩ vụ này dược phanh phui cũng là nhờ một ký giả. Thế là chính phủ của đảng Tự Do phải đổ vì phiếu bất tín nhiệm của đối lập. Người Canada có lối thoát trong việc chống tham nhũng. Tại sao? Vì họ có tự do báo chí (một ký giả phát giác và tố cáo ra công luận vụ bê bối này); Vì họ có dân chủ đa đảng và những đảng này không phải bù nhìn của nhà nước. Họ có tam quyền phân lập (Ủy ban Gomery và toà án độc lập không bị hành pháp hay đảng phái cầm quyền chi phối).
Vào các công ty nhà nước, đặc biệt là các đơn vị hành chính như cơ quan sở, bộ, văn phòng UBND thành phố, cục thuế... thì mới thấy, thế nào là bè phái, theo tôi nghĩ không dưới 90% là COCC kể cả bảo vệ. Nhiều vị lãnh đạo biết rõ là đơn vị họ quá thừa người nhưng họ không thể từ chối được bởi vì CCCCC làm sao mà từ chối. Nhà máy nhiệt điện Phả lại do Liên Xô cũ viện trợ tại huyện Chí Linh tỉnh Hải Dương là một ví dụ điển hình, trên lý thuyết chỉ cần tối đa 500 nhân viên, nhưng hiện tại có hơn 2000 nhân viên có biên chế chính thức đó là chưa các kể trường hợp hợp đồng theo thời vụ, nếu không phải là COCC thì mất 30 triệu khoảng 2000 USD và đầy đủ bằng cấp thì cũng chưa chắc đã được nhận vào làm một nhân viên vận hành quèn.
Khi đọc bài của Nguyễn Giang, tôi đã cười thật to và khám phá ra rằng anh đã dám dấn thân nói một điều sự thật mà ai cũng biết ở VN. Dù rằng có rất nhiều ý kiến phản đối là "sự thật ấy ở đâu cũng có trên thế giới? " nhưng đấy là cái thế giới của tư bản kia, bản chất là bóc lột hay bọn phong kiến vương quyền còn sót lại vì bản chất chúng là ... vương quyền mà ... còn ở VN ta, cái biển to đùng khi làm cách mạng, để lôi kéo quần chúng là xoá bỏ áp bức, là giải phóng, là bình đẳng ... và v vv, vậy mà sau bao năm trả giá bằng hàng hàng lớp lớp nấm mồ chiến sỹ vô danh từ Đồng đăng, dọc Trường sơn đến mũi Cà mau để xây nên một "giai cấp" mới này chăng ? âu thì cũng là con người sân si, hỷ nộ ái ố cả ... chẳng trách họ đượ! c, chỉ đáng thương cho dân mình đã bị lừa thôi.
Tôi nhận thấy bài viết của tác giả Nguyễn Giang là hoàn toàn đúng với xã hội hiện tại của Việt Nam.Tôi đã có 10 năm làm việc cho một doanh nghiệp nhà nước và cũng vì bất mãn về chuyện này ( nhà trẻ trung ương )nên đành phải xin nghỉ việc. Cũng vì cái chuyện này mà ở Việt Nam có biết bao nhân tài đành phải sống dưới đáy xã hội.
Tôi xin có vài lời là môi trường xung quanh phản ánh chính bản thân. Môi trường càng u ám chúng ta có thể bị ảnh hưởng bởi cái u ám đó. Sống trong môi trường dơ bẩn con người sẽ bị nhiễm bịnh. Cuộc sống ở VN đầy dẫy bất công.
Cám ơn anh Nguyên Giang về bài “nhà trẻ trung ương” vì hy vọng tiếng nói của anh là vô tư nhất giá trị nhất. Vì không phải là những ý kiến “bôi nhọ chế độ” của Việt kiều, của “nguỵ, ta” hay của”bắc trung nam” gì cả. Vậy từ nay chúng ta hiểu được những người viết trên mục diễn đàn này là ai, thuộc tầng lớp nào. Mong càc bạn trẻ trong cũng như ngoài nước trưóc hết nhận thức cho rõ những vấn đề nghiêm trọng của tiền đồ dân tộc trước khi nói đến chuyện đóng góp gì cho đất nước.
Nhà trẻ trung ương hay tệ nạn con ông cháu cha(COCC) cũng là một. Cái căn gốc của tệ nạn này nằm ở cốt lõi của chủ thuyết cộng sản khi lấy chuyên chính làm đầu mà thực chất chỉ là cách nói khác đi của sự độc quyền lãnh đạo hay nói huỵch toẹt ra là độc tài đảng trị.
Tôi đồng ý là chúng ta phải đưa ra những ý kiến để xây dựng một cách cụ thể, giúp trong sạch guồng máy lãnh đạo, chứ không nên tranh chấp chính trị, hoặc chỉ biết phơi bày, mỉa mai những cái xấu của chế độ đang cai trị đất nước . Nhưng chắc bạn Hoàng Minh là dân hải ngoại, sống tại các nước dân có chủ quyền, nên mới cho rằng người dân như chúng ta , và báo chí độc lập có quyền đưa kiến nghị để cải tổ guồng máy công quyền, hoặc những phê phán này nọ là cạnh tranh giữa các đảng phái chính trị.
Gửi bạn Hoàng Minh, bạn nói "thay vì phê phán hãy chỉ ra cách cải thiện tình hình tốt hơn"chứ gì?Tôi có một cách không biết bạn có đồng ý không? Đó là chế độ CS không nên nắm quyền lãnh đạo nữa. Họ lãnh đạo bao nhiêu đó là đủ rồi. Tôi cam đoan với bạn là không còn cách nào mà hay hơn cách này nữa đâu.
Hai năm trước tôi về thăm Hà Nội, ngụ ở một khách sạn cỡ trung bình ở phố Châu Long. Anh em phục vụ nói nhỏ cho biết bà chủ khách sạn là con một cụ lớn ở Thủ Đô. Khi cụ về hưu thì mỗi người con đã được cụ lo cho làm chủ một khách sạn. Cũng nhân dịp này tôi học được câu "hy sinh đời bố, củng cố đời con", nghe đầy khẩu khí cách mạng! Bà con ngoài Hà Nội chú thích: hy sinh không chỉ là hy sinh trong quá khứ, "xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước" hay "nằm mùng chống muỗi", mà còn là hy sinh trong hiện tại: ông bố chịu khó ngồi tù vài năm rồi được ân xá trước thời hạn như các ông Trần Mai Hạnh, Phạm Sĩ Chiến; sau đó an hưởng tuổi già cùng đám con cháu tư sản mới. Ấy vậy mới biết tại sao VN ta tham nhũng vào hàng nhất thế giới!
Chuyện mà các anh chị đang bàn thì có gì lạ. Xin trích vài thông tin từ báo chí chính thức của VN . Thứ nhất là chuyện góp tiền chống tham nhũng ở VN. Chưa biết ai đã có sáng kiến rất độc đáo là kêu gọi bà con thường dân hãy "đậu tiền chống tham nhũng". Và thực sự ngạc nhiên khi biết có đến hơn 99% người dân khi được hỏi đã nói họ sẵn sàng góp tiền cho "Quỹ chống tham nhũng". Họ nói sẽ góp mỗi người ít nhất một nghìn VND, và nhiều nhất là mười nghìn VND cho quỹ này.
Riêng tôi, cám ơn Nguyen Giang để cho tôi hiểu biềt hơn về cái "nhà trẻ Trung Ương". Cái loại này hồi tôi còn ở trong nước thì chưa có, chắc lúc đó các trẻ chưa sinh ra chăng?
Đã có rồi đó cái “thiên đường cọng sản”. Nguyễn Giang và những ai đồng ý với nội dung bài viết của anh đều không nhận ra cái đích của “la bàn chủ nghĩa Mác-Lê’ mà Đảng ta đã và đang sử dụng để đưa Đất Nước ta đi tới. “Nhà trẻ trung ương” chính là cái đích đó, chính là cái “thiên đường cọng sản” mà bao nhiêu thế hệ đảng viên cọng sản đã hy sinh tranh đấu để có được.
Khi đọc xong bài viết này tôi nghĩ đến câu chuyện của người Ai Cập về con sphinx mình sư tử đầu người.Trên đường đi từ Corinthe đến Thèbes hễ ai qua đường đều phải trả lời câu hỏi sau của con vật này:"Cái gì ban sáng có bốn chân, trưa hai chân, chiều ba chân?". Hễ ai trả lời không được thì bị nó tiêu diệt. Vậy ở nhà trẻ Trung Ương chắc toàn em bé không bao giờ đi được mà chỉ có bò thôi! Mãi mãi là em bé đi nhà trẻ. Có một điều tôi không tin được nếu đầu óc sáng láng tài ăn nói đáng phục mà lại phải dựa vào thanh thế tiền bạc của cha mẹ. Đã vậy lại không buồn vì núp bóng "ô dù", không có tên không có mặt chỉ được nhận diện và hiện diện trong xã hội với tư cách là con ông cháu cha, không biết ngượng mà còn sống vui sống khoẻ.
Tôi nghe giọng nói của anh Nguyễ́n Giang trên đài BBC rất quen, giống như những sinh viên mà tôi đã gặp trước đây ở Moscow. Bài viết ‘Nhà trẻ trung ương’ mà anh viết thật là tuyệt. Bài đó nếu báo chí trong nước viết thì cũng sẽ được nhận giải bài xuất sắc trong năm. Đó là một sự thậ́t, cũng như có lần báo Tuổi Trẻ đăng bài về nạn mãi lộ của cãnh sát giao thông. Tôi mong anh Giang sẽ có nhiều bài viết hay hơn nữa để hầu quỵ́ vị độc giả. Xin cảm ơn.
Tôi tên là Long, sinh viên năm thứ tư ở Nga. Tôi thực sự có nhiều bức xúc với anh Nguyễn Giang. Trong vòng một tuần về Việt Nam anh đã có những nhận xét mà tôi nghĩ phải mất đến năm năm hoặc nhiều hơn nữa mới có được. Tôi chưa nói những nhận xét đó đúng hay sai...
Chuyện này nói thực chẳng còn mới mẻ gì cả! BBC chẳng qua chỉ là nhắc lại mà thôi…Công nhận đài BBC này nhiều khi hơi quá, ví dụ cái vụ Nhận xét người Hà Nội, người miền nào cũng có cái hay cái dở của nó cả! Hơi thiên vị, nhưng có cái hay là bài nào dù có "chửi" hay ngược ý kiến của BBC thì BBC cũng đăng. Tui xin vỗ tay cho "tinh thần thượng võ" của BBC. Từ ngày biết BBC đến giờ mở mang nhiều cái trước kia bị nghe tuyên truyền và hơi bị "mị".
Cám ơn anh Nguyễn Giang đã cho người dân Việt mình nay đành... vỡ mộng vào chủ nghĩa Cộng sản, một chủ nghĩa đã thu hút bao thanh niên lý tưởng hy sinh mạng sống để mong tạo một thế giới không giai cấp, một thế giới không có... "nhà trẻ trung ương".
Theo tôi tác giả đã mô tả được thực trạng nhân sự trong các cơ quan nhà nước, mà thực trạng này là hậu quả của một cơ chế. Nhiều người đã than phiền về cải cách hành chánh chậm chạp hoặc là tiền thuế dân phải nuôi sống một bộ máy nhà nước đồ sộ, là do tại 5C này. 5C chứ không phải COCC, 5C đó là "con cháu các cụ cả".
Vấn đề này không có bút mực nào tả hết. Nhà nước mình có bao nhiêu phe phái, bao nhiêu ủy viên bộ chính trị, mỗi vị có bao nhiêu người thân? Con số thật kinh, làm gì còn chỗ cho người ngoài lọt vào các cơ quan, các tổ chức của nhà nước.
Excellent! Xin cảm ơn anh Nguyễn Giang và các anh chị trong ban Việt ngữ. Tôi luôn chờ đợi những tin và bài viết sâu sắc, trung lập và ẩn chứa cả bức xúc của người Việt mong muốn một tương lai tốt đẹp hơn cho đất nước từ Ban Việt ngữ. Thông tin trung lập, không một chiều và có tinh thần xây dựng là những gì tôi luôn cảm nhận được khi nghe cũng như đọc tin, bài của Ban Việt Ngữ. Nghe đánh giá khách quan về hiện trạng của mình luôn là cái cần cho người có bản lĩnh để biết mình đang ở đâu thì mới nói tới chuyện phát triển như thế nào.
Việc Nguyễn Giang đưa ra là có thật, cũng là một việc hết sức nhức nhối mà tôi chắc chắn không chỉ tồn tại ở Việt Nam. Tôi cũng xin miễn bàn về việc làm thế nào để giải quyết nó vì đó không phải là việc cứ nói là được.. Tôi tin rằng có rất nhiều người nữa cũng như tôi, cũng đau xót khi xã hội còn quá nhiều điều đáng buồn. Nhưng tôi cũng tin rằng lớp lớp thanh niên chúng tôi đang rất nỗ lực để cùng nhau giải quyết chứ không mơ vào điều huyễn hoặc.
Tôi có chung suy nghĩ như bạn Việt Hà. Dân VN mình còn nghèo, đâu mấy ai có Internet access, phần đông là con cháu các cụ, các em các cháu ở Nhà Trẻ Trung Ương mới có điều kiện lên diễn đàn BBC bênh vực Đảng và Nhà nước ta. Điều oái ăm là các bạn ấy phải thông qua diễn đàn của cái đài đã được từng đánh giá là phản động!
Tôi thấy anh Nguyễn Giang lạc quan khi anh viết ở đoạn cuối, có lẽ lạc quan vẫn là phương thuốc tốt nhất cho cuộc sống, và vì thế dẫu muốn chỉ trích anh thật nhiều, nhưng tôi vẫn không tìm đâu ra lý do tốt để lên tiếng, và, mặc dù có thể anh nhận ra giọng văn của tôi, song điều đó đâu quan trọng? Cái quan trọng là bài viết của anh thiếu vài điểm cơ bản nhất: Nhà trẻ trung ương, trước đây còn gọi là vườn trẻ thành phố, nó vốn vô cùng tồi tệ, chính từ những vườn trẻ này đã tạo không biết bao nhiêu là thứ tiêu cực làm trì trệ đi tiến trình "nền kt thị trường định hướng xhcn". Bao nhiêu là lãng phí, nào là oan sai, nào là thiếu hiểu biết, nào là cố ý làm trái để gây hậu quả nghiêm trọng vân vân và vân vân.
Mai Thanh hải là con của ai đó, giấy mực vẫn còn nóng hổi khi chúng ta đọc những tin đại loại là như thế. Cái vườn trẻ này nay đã được anh tạo 1 bài viết thành nhà trẻ Trung Ương, tức nó đã biến tướng lên hình thức mới, cao hơn và thâm hơn, hiểu ngầm từ mức độ này, những nhi đồng ngày nay biến thành thạc và tiến sỷ hết ráo, không còn là nhi đồng nữa (con vua sẽ được cử đi học ngoại quốc đi mua bằng cấp với mọi giá) hãy nghĩ đến những người đồng lứa với họ, có biết bao nhiêu hiền tài nhưng quá nghèo, thi đỗ đại học nhưng học hành không đến nơi đến chốn chỉ vì cái chữ tiền. Và cứ như thế cái bất công trong xã hội sẽ ngày càng nhiều thêm.
Mù tịt tình hình như tôi mà cũng thuộc câu "nhất thân, nhì thế, tam chế, tưd ngân" trong việc tiến thân ở dưới chế độ XHCN của chúng ta. Câu này là do cha một anh bạn dạy cho bọn tôi - chứng tỏ phương châm sống này có từ lâu, từ thời các cụ. Nhưng tra trong từ điển về Tục Ngữ thì lại không có câu này. Như vậy, "lâu" cũng chỉ là từ khi đảng ta bắt đầu được trao sứ mệnh lịch sử lãnh đạo dân ta xây dựng CNXH mà thôi. Chỉ có đảng ta mới sửa được cái tình hình kéo dài và ngày càng nặng nề này. Nhưng mấy thằng bạn lại bảo tôi "thế, mày muốn Đảng lại chống đảng ta, hở? Mày có biết tội chống Đảng thì nặng thế nào không?". Thật, chẳng còn hiểu ra làm sao nữa.
Hiện tượng " nhà trẽ trung ương " mà BBC đặt tựa thay cho từ COCC mà dân đen chúng ta quen dùng, rất vô cùng phổ biến. Vào các cơ quan nhà nước tòan gặp các " COCC " mà dân đen quen gọi là " con ông cháu cha" do có mối quan hệ quen biết mà được gỡi gắm vào bất kể năng lực như thế nào. 1001 tệ nạn cũng từ đó mà ra. Mua quan bán chức, xài bằng giã, đều từ các cơ quan công quyền cũa nhà nước việt Nam. Vụ tham nhũng mua bán quota may mặc xuất khẫu ỡ bộ Thương mại là điển hình khi bố là Mai Văn Dâu nguyên là thứ trưỡng bộ Thương Mại, gỡi gắm Mai Thanh Hãi vào làm trong cơ quan mình để từ đó con trai y tha hồ tự tung tự tác. Các cơ quan nhà nước thường thì tuyễn dụng không công khai nên chĩ ưu tiên cho người quen người nhà vào, hoặc có chĩ là hình thức,còn ai được nhận vào làm đều đã được thu xếp hết cả rồi.
Không chỉ có nhà trẻ trung ương mà còn vô số nhà trẻ thành phố, nhà trẻ cấp tỉnh, cấp huyện rồi cấp cơ quan nữa. Các trẻ em thơ ngây này đang tiêu tiền của nhân dân từ những ông bố bà mẹ "liêm chính". Thật là phổ biến, phổ biến...
Tôi không ngạc nhiên cho lắm khi thấy có nhiều bạn trẻ tại VN nhất quyết bênh vực chế độ độc tài đảng trị. Cám ơn anh Nguyễn Giang đã đưa ra một vấn đề rất đáng quan tâm.
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/story/2005/12/051202_vietcronyism.shtml
Khánh An, phóng viên RFA
2012-01-28
Trong chương trình lần này Khánh An mời hai bạn đại diện cho một nhóm có một hoạt động khá là lạ và mới ở Việt Nam, đó là “hút đinh”. Tại sao lại có một nhóm lạ như thế này tại Việt Nam?

Nhóm hút đinh tại TPHCM ra quân
Chống nạn "đinh tặc"
Khánh An sẽ cùng nói chuyện với hai bạn và chắc là phải nhờ tới hai bạn giải thích thêm là tại sao có một hoạt động như vậy với những đoàn nhóm dùng xe đi hút đinh trên các ngả đường trong nước.
Khánh An: Trước khi bắt đầu vào chương trình, Khánh An mời hai bạn tự giới thiệu một chút về bản thân mình, được không?
Thịnh: Em xin tự giới thiệu em là Nguyễn Hữu Thịnh, hiện nay em 26 tuổi. Công việc chính hiện tại em tham gia vào đội hút đinh của Quận Thủ Đức và em sinh sống tại Quận 9, TP.HCM. Hiện tại em là sinh viên mới ra trường thôi chị ơi nên chưa có việc làm gì hết, ngoài việc tham gia đội hút đinh.
Duy: Em tên là Lưu Thanh Duy. Năm nay em 18 tuổi. Em vừa tốt nghiệp cấp 3 xong thì em vừa đi học vừa đi làm. Em tham gia việc này cũng được 3 tháng hơn rồi. Em sinh sống tại Quận Thủ Đức luôn.
Khánh An: Khánh An một lần nữa rất vui chào đón các bạn đến với chương trình Café Wifi. Chắc là mọi người đang rất thắc mắc không biết tại sao lại có các đội hút đinh, các bạn có thể cho biết là tại sao lại có đội hút đinh xuất hiện ở Sài Gòn và mục đích của việc xuất hiện những đội nhóm này là như thế nào không?
Duy: Đội hút đinh của tụi em xuất hiện trên địa bàn TP.HCM cách đây cũng hơn một năm rồi. Đội hình này ra mắt khi mà trên các tuyến đường TP.HCM xuất hiện những đinh, vít ốc do những người vá xe người ta tự chế theo hình thoi mà dân TP.HCM thường hay gọi là những "con ách rô” để bẫy những người đi đường đi bằng xe Honda, xe tải mà cán phải thì sẽ bị bể bánh. Việc đó rất nguy hiểm vì người ta bị bể bánh thì có thể sẽ bị tai nạn giao thông, cho nên đội hút đinh xuất phát từ đó.
Khánh An: Vâng. Các bạn có thể cho biết ý tưởng thành lập những đội hút đinh này bắt đầu từ đâu không?
Duy: Dạ, đội hút đinh này theo em được biết là xuất hiện từ mấy anh thanh niên xung phong ở tỉnh Bình Dương. Các anh đã sáng chế ra những cái xe này và tụi em lấy theo mẫu thiết kế đó để thiết kế các xe mà đi trên đường của các tuyến đường quận mình.
Khánh An : Vâng. Và những mẫu xe này thì các bạn có thể mô tả cho mọi người biết nó như thế nào hay không ?
Duy: Dạ, xe hút đinh được chế theo một cái khung sắt, ở dưới có gắn nam châm. Khi chạy trên đường thì mình cột cái xe đó vô xe máy của mình để mình chạy trên đường với tốc độ chậm thì những sắt vụn với những cái đinh, vít ốc, v.v. sẽ bị hút lên và khi mình xả ra thì mình lựa những cái nào nguy hiểm cho qua một bên.
Khánh An: Khi các bạn đi hút đinh như vậy thì các bạn hút được nhiều hay không?
Thịnh: Dạ. Để mọi người dễ hình dung thì như chị cũng biết là trên bộ bài tây nó có 4 quân bài là cơ, rô, chuồn, bích, thì loại đinh mà người ta làm thì nó giống như con ách rô vậy, y chang như vậy luôn đó.
Người ta cắt như vậy luôn đó và loại đó chỉ dùng để rải xe máy thôi. Còn để rải những xe tải thì họ sẽ cắt những miếng bự hơn và dày hơn, cũng y như vậy đó chị. Hồi lúc mới thành lập ra thì số lượng đinh mà tụi em đi hút về nhà phải tính bằng ký đó chị.
Khánh An: Wow! Là khoảng bao nhiêu ký một ngày?
Như bây giờ đi liên tục như vậy thì có một số “đinh tặc” bị động cho nên hiện nay họ rải không có nhiều lắm.
Nguyễn Hữu Thịnh, TP.HCM
Thịnh: Cái đó cũng tùy, có hôm thì được nửa ký, có khi hôm được một ký. Như bây giờ đi liên tục như vậy thì có một số “đinh tặc” bị động cho nên hiện nay họ rải không có nhiều lắm. Có hôm tụi em đi về hút được khoảng một trăm cây, có khi thì hai trăm, ba trăm cây.
Khánh An : Vâng. Và có khi nào chính các bạn là những người bị cán đinh không?
Duy & Thịnh: Dạ, chuyện đó thì thường xuyên lắm chị ơi.
Thịnh: Xe hút thì không có bị tại vì xe hút thì có cục nam châm rồi cho nên cái bánh của nó không có bị, chỉ có cái xe kéo của tụi em bị thôi chị ơi. Nó có thể xảy ra nhưng mà do là ngoài cái đội hút đinh của tụi em ra còn có một đội nữa là đội vá xe lưu động của quận nữa chị, cho nên hễ xe tụi em có bị bể, bị cán gì đó thì em sẽ điện cho đội đó lên và họ sẽ vá cho tụi em.
Khánh An: Hai bạn có thể cho biết là các bạn tham gia vào đội hút đinh từ khi nào hay không?
Duy: Em thì tham gia đội hút đinh từ tháng 1 tới tháng 6 năm 2010, sau đó em nghỉ 4 tháng để sắp xếp việc gia đình, rồi tới tháng 10 em vào làm lại cho tới bây giờ.
Công việc ý nghĩa
Khánh An: Vâng. Còn Thịnh thì sao ạ?

Khánh An: Khi các bạn tham gia như vậy thì các bạn có thể cho biết là một ngày làm việc của các bạn là như thế nào hay không?
Thịnh: Công việc của tụi em, nói đúng và chính xác luôn để cho chị và các bạn ở bên nước ngoài dễ hiểu, là công việc của tụi em 365 ngày tụi em làm đủ hết 365 ngày, không có ngày nghỉ chị ạ.
Khánh An: Như vậy thì các bạn làm việc từ mấy giờ?
Thịnh: Dạ. Ngoài giờ hành chính là 8 tiếng cơ bản, sáng từ 7 giờ cho tới 11 giờ là giờ nghỉ trưa, sau đó tụi em tiếp tục bắt đầu công việc là từ lúc 1 giờ chiều cho tới 5 giờ chiều tụi em kết thúc. Rồi sau đó ngoài thì giờ đó thì tụi em còn thay phiên nhau phân chia ra trực cơ quan với lại trực chốt vì trong thời gian nghỉ hễ mà dân người ta báo lúc nào thì tụi em đi ngay liền lúc đó.
Khánh An: Vâng. Khi các bạn làm như thế thì các bạn có được trợ cấp một phần nào không?
Duy: Một tháng tụi em được hỗ trợ 2 triệu để anh em chi phí trong tháng, còn xăng thì do Ban An toàn giao thông Quận Thủ Đức cấp xăng vì xe công tụi em đi hút đinh hằng ngày.
Khánh An: Hai bạn đều là những người tham gia từ lúc đầu khi thành lập những đội nhút đinh thì các bạn có thể cho biết là trong suốt quá trình các bạn tham gia làm công việc hút đinh thì các bạn có những kỷ niệm nào vui hay kỷ niệm nào mà các bạn nhớ nhất hay không?
Em rất là vui tại vì mỗi lần mình đi hút đinh về thì người dân lưu thông trên đường sẽ được an toàn trên chính đoạn đường mà mình đã hút, họ sẽ không bị tai nạn gì hết.
Nguyễn Hữu Thịnh, TP.HCM
Duy: Nói chung là niềm vui của anh em trong đội thì rất là nhiều, nhưng mà nếu nói về kỷ niệm nhớ nhất thì có kỷ niệm vào tháng 3 năm 2010, ngày 15 tháng 3, em nhớ rất rõ ngày đó, khi tụi em kéo xe đi trên Quốc Lộ 1A của Quận Thủ Đức thì có một vụ tai nạn đã xảy ra mà em nhớ nhất, là một cặp vợ chồng mà vợ đang mang bầu và người chồng chở đi bệnh viện để chuẩn bị sanh. Khi xe chạy ngang chỗ khu vực của công ty Samsung thì cán phải đinh tặc nên cặp vợ chồng đó bị tai nạn té xuống đường. Lúc đó trong đội anh em gồm 4 người chia nhau ra chở hai người đi bệnh viện, người vợ lúc đó bị băng huyết ở trong tình trạng coi như cứu được mẹ thì con không sống được, nên thấy rất là tội. Còn người chồng thì bị gãy tay, chân bị cày xuống đường nên bị trần xước rất là nhiều. Cảnh thương tâm đó làm tụi em nhớ nhất và có thể nói là nhớ trong cả cuộc đời luôn.
Khánh An: Vâng. Đó là một kỷ niệm buồn, phải không! Sau khi mà bạn chứng kiến và giúp cặp vợ chồng đó thì tâm trạng của bạn sau khi trở về như thế nào? Bạn có thấy là mình có một động lực nào đó để làm tốt công việc của mình hay không?
Duy: Sau vụ tai nạn đó thì anh em trong đội bảo nhau là thôi, cố gắng làm, mình không làm vì mình mà mình làm vì nhân dân. Em thì nói rằng mình có ba má nuôi rồi, bây giờ làm giúp người dân thì chắc ba má cũng vui.
Góp phần an toàn giao thông
Khánh An: Bây giờ cũng là Tết rồi. Khánh An có thắc mắc là không biết trong mùa Tết khi tất cả những hoạt động khác đều dừng lại thì công việc hút đinh của các bạn có dừng lại hay không? Hay là các bạn vẫn tiếp tục làm trong mùa Tết?

Khánh An: Khi mà các bạn tham gia một hoạt động rất là lạ, rất là mới, đó là hoạt động hút đinh, thì các bạn có học hỏi được gì hay không?
Những công việc mà các bạn làm mỗi ngày nó có làm thay đổi các bạn hay không?
Duy: Cái này là công việc hàng ngày của tụi em nói chung là giúp cho tụi em chững chạc hơn, sống chan hòa với mọi người hơn và xuất phát từ đó mình làm những công chuyện nhân đạo với tất cả mọi người, nhiều khi mình thấy cuộc sống này sẽ vui hơn.
Khánh An: Thịnh thì sao?
Thịnh: Dạ. Lúc trước, khi em chưa tham gia đội này, em đi trên đường em rất là lo sợ không biết tới khi nào thì tới phiên mình cán phải đinh và khi cán rồi thì không biết mình như thế nào, em rất là lo sợ.
Thời gian em chưa gia nhập đội, em đi đường em không biết lúc nào em sẽ bị tai nạn nữa, mà từ khi em tham gia vào đội này thì số lượng đinh mỗi ngày em hút về là em cảm thấy rất là an tâm. Em rất là vui tại vì mỗi lần mình đi hút đinh về như vậy thì mình có cảm thấy là mình không hút được hết tất cả số lượng đinh trên tất cả các tuyến đường nhưng ít ra đoạn đường mà mình đi hút như vậy thì người dân lưu thông trên đường sẽ được an toàn trên chính đoạn đường mà mình đã hút, họ sẽ không bị tai nạn gì hết. Khi mình làm được điều đó mình cảm thấy rất là vui đó chị.
Khánh An: Và một câu hỏi cuối thôi. Khi mà các bạn làm công việc hút đinh thì các bạn thấy có những khó khăn gì hay không?
Duy: Công việc của tụi em đôi khi rất là nguy hiểm từ những người vá xe vốn là đinh tặc. Khi tụi em đi trên đường thì những người đó họ mướn dân giang hồ này kia chận đường tụi em đòi đánh, đòi chém tụi em.
Trong những hoàn cảnh như vậy tụi em phải có cách xử lý khôn khéo để tránh được những cảnh nguy hiểm đó.
Khánh An: Vâng. Khánh An cảm ơn các bạn rất là nhiều, thứ nhất là các bạn đã tham gia vào chương trình, thứ hai nữa là cảm ơn các bạn đã đóng góp vào hoạt động một cách rất hữu ích cho người dân, đặc biệt là trong mùa Tết. Cảm ơn các bạn rất là nhiều. Chào các bạn.
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/talks-w-pin-picking-gr-ka-01282012085142.html

Quỳnh Chi, phóng viên RFA
2011-11-14
Ở thập niên thứ hai của thế kỷ 21, ít ai ngờ rằng “người tiền sử” vẫn còn tồn tại. Đó là câu chuyện của ba cha con ông Sùng A Páo, một người dân tộc Mông đã sống như “người cổ đại” gần cả một đời người trong hang đá trên núi Mông ân, huyện Bảo Lâm, tỉnh Cao Bằng.
Ông Sùng A Páo (khoảng 60 tuổi) ngồi chồm hổm bên mâm cơm cùng với hai đứa con là Sùng A Lự (7 tuổi) và Sùng A Đại (3 tuổi). Cách ba cha con ông Páo ăn cơm cũng chẳng khác người tiền sử là mấy. Có lẽ trong suy nghĩ của ba cha con ông, ăn chỉ là hành động dùng tay đưa thức ăn vào miệng; còn cách ăn như thế nào,

là điều ông chưa bao giờ nghĩ đến. Thấy ống kính phóng viên chỉa vào, ông vừa ngượng ngịu, vừa sợ sệt, lạ lẫm, ngạc nhiên và tò mò. Có lẽ ông cũng chẳng hiểu được vì sao người ta lại đến xem ông nhiều như vậy. Thầy Trần Duyên Hải, giám đốc TT Dạy nghề Nhân đạo cho biết:
-“Thứ nhất, ông ấy ở rừng lâu năm, nên tiếp thu rất kém. Ví dụ như đã dặn ông là khi thấy cổng nhà thì đi vào nhưng thấy đường phố lạ thì lại quên mất và đi lạc đến 2 ngày mới thấy. Thứ hai, sinh hoạt trên rừng khác. Khi ở đấy thì ông Páo không hề giặt giũ gì cả, nên khi về đây thì được dạy cách giặt giũ, nên ông cũng lóng ngóng. Hay là phải dạy ông ta đánh răng chẳng hạn. Thứ ba, tập quán ăn uống của họ cũng khác mình nên bây giờ vẫn cho ba cha con ăn riêng một mâm”.
“Hang đá tiền sử” Ba cha con ông Páo mới vừa được Trung tâm dạy nghề nhân đạo ở Hà Nội đưa về nuôi nấng, bắt đầu một cuộc sống “văn minh”, một từ tiếng Kinh mà ông già người Mông này vừa được học nhưng còn chưa hiểu hết nghĩa của nó. Trước khi được đưa về Hà Nội, chỉ cách đây hơn 2 tuần, ba cha con ông Sùng A Páo còn chưa thấy được một chiếc xe ô tô và chưa từng nghĩ thế giới rộng hơn cái hang đá mà ông sinh sống trên núi Mông Ân.
Bảo Lâm là một huyện miền núi hẻo lánh của tỉnh Cao Bằng, xã Mông Ân là một xã thưa thớt của huyện. Băng qua những con đường dài hàng chục km đến những ngọn núi chênh vênh ở Mông Ân với những ngôi nhà nằm lưa thưa vắt vẻo trên cao, mới thấy miền đất này như là nơi cùng cực của sự hoang vắng, đìu hiu…và tất cả những từ ngữ khó gọi gọi tên khác.
Ở nơi ấy, bên một hang núi Mông Ân cô độc, ba cha con ông Sùng A Páo lặng lẽ sống. Gọi đây là một cái hang cũng sai mà gọi là một vách núi cũng không đúng. Nó chỉ là một vách núi thõm một lỗ cạn, bên trên bạc ngàn tre dại rì rào, trước mặt là thung lũng hút sâu. Ông Páo dựng một tấm bạc nẹp tre che cái hang rất cạn ấy, như một cái “ổ” (vâng, có lẽ đây là từ ngữ thích hợp nhất) sống vắt vẻo bên những vách đá tai mèo sừng sửng. Thầy Trần Duyên Hải kể lại cảm xúc của mình khi tận mắt chứng kiến cái hang của cha con ông Páo:
Không thể tưởng tượng được. Đó là một cái hang nông, chứ nếu hang sâu thì tránh rét, tránh nóng được. Ông chỉ che một tấm bạc cũ, vào trong “nhà” thì không có một thứ gì cả, ngoài những sợi mì còn vươn vãi. Hai thằng con thì gầy, ông ấy cũng thế
Thầy Trần Duyên Hải
-“Không thể tưởng tượng được. Đó là một cái hang nông, chứ nếu hang sâu thì tránh rét, tránh nóng được. Ông chỉ che một tấm bạc cũ, vào trong “nhà” thì không có một thứ gì cả, ngoài những sợi mì còn vươn vãi. Hai thằng con thì gầy, ông ấy cũng thế”.
Ông Páo già nua gầy đét như thanh củi cháy xém, quanh năm mặc độc một bộ đồ màu sẫm. Nhìn từ xa, dáng ông Páo nhỏ thó, còng quắc chẳng khác nào một con quạ đen. Ông Páo đơn giản như rẫy ngô trên nương. Bản thân bao nhiêu tuổi, về cái hang núi ấy sống từ bao giờ, ông cũng không nhớ. Ông chỉ biết rằng mình từng có một cái nhà rách nát nhưng đã bán lấy 80 ngàn đồng để trả nợ và để đổi lấy hai chai rượu uống. Ông cũng nhớ rằng mình từng có 3 người vợ.
Hai người vợ trước đã chết. Cô vợ thứ ba của ông sinh năm 1984, hơi ngờ nghệch. Hằng ngày, cô vợ cõng củi xuống thị trấn Pác Miều bán kiếm tiền đong gạo nuôi ông Páo, nuôi mình và nuôi ba đứa con. Mặc dù ngờ nghệch nhưng vì mới ngoài tuổi 20, nên trông cô vợ ông Páo còn tươi tắn, khỏe mạnh như dòng thác dưới trung lũng. Chính sự ngây thơ và trẻ trung ấy mà vợ ông Páo mặc dù không thể làm một đóa hoa quỳ trên bản, cũng là một đóa hoa chuối trên đồi khiến nhiều kẻ thèm thuồng.
Cách đây mấy năm, trong một lần đi đổi củi dưới thị trấn, cô vợ trẻ này bị người ta lừa qua Mèo Vạc và bán sang biên giới chỉ bằng một tô phở và một bộ quần áo mới.
Cách đây mấy năm, trong một lần đi đổi củi dưới thị trấn, cô vợ trẻ này bị người ta lừa qua Mèo Vạc và bán

Hằng ngày, ông Páo đi đốn cây rừng, dùng nêm gỗ bóc cây làm củi như cách người nguyên thủy vẫn làm. Không có búa, không có cưa, ông Páo chỉ có thể tách thân cây thành những khúc củi dài 2 mét. Mỗi ngày, A Lự lếch thếch tha bó củi to hơn nó, cao hơn nó cả sải tay đi từ ngọn núi này qua ngọn núi khác để đến thị trấn. Thầy Hải kể về đoạn đường vác củi của A Lự:
-“Tôi đi từ chợ thị trấn đến hang núi ấy là khoảng 14 cây số. Em Lự đi đường tắt có thể ngắn hơn. Em vác bó củi rất to, nhưng vì mưu sinh nên em ấy quyết tâm mang cho bằng được”.
-“Ngày bình thường, Lự đi bán củi được 10 ngàn, đổi thành 2 gói mì. Về nhà, ba cha con nấu lên ăn chung với ớt”.
Ngày bình thường, Lự đi bán củi được 10 ngàn, đổi thành 2 gói mì. Về nhà, ba cha con nấu lên ăn chung với ớtA Lự không đi đường chính, vì đường chính sẽ xa hơn, mất cả 15 km. A Lự đi đường chim bay, mất chỉ 10 km nhưng phải leo qua các ngọn núi cao. Có đoạn núi dốc quá, A Lự leo như dựng ngược, rách cả đôi dép tổ ong. Nhìn Lự vác bó củi vật vả trên những ngọn núi tai mèo nhọn hoắc, chẳng khác một chú kiến tha miếng mồi to.
Chính vì thế mà A Lự đói xỉu, té ngã lăn đùng trên đường đi là chuyện bình thường. Những lúc bụng đói, trời giông, A Lự vẫn cặm cụi và lầm lũi làm cái công việc của người tiều phu vì hơn ai hết, Lự hiểu rằng nó phải cõng củi đến được thị trấn đổi lấy 2 gói mì làm thức ăn của ngày hôm đó. Thức ăn của ba cha con cũng toàn là đu đủ và ớt hái trong rừng. Vậy mà cũng có lúc cha con A Lự không tìm ra được một hạt gạo, một sợi mì để ăn với ớt. A Lự sợ đói lắm.
Có lần không đổi được mì, ba cha con Sùng A Lự nhịn đói suốt ba ngày đêm, chỉ uống nước ở cái thác trong rừng mà sống. Có lẽ vì thiếu dinh dưỡng mà tóc A Lự và A Đại cứ đỏ hoe, yếu ớt. Đến nỗi người ta từng nghĩ rằng, điều may mắn của duy nhất của những đứa trẻ này là chúng có một cái tên. Tên là cái duy nhất phân biệt A Lự với con thú kiếm ăn trong rừng.
Thực ra, A Lự còn có một đứa em trai, nhưng cách đây vài năm, nó ăn trúng cá ương mua ở thị trấn, đi ngoài và chết. Nhìn cách sống như người tiền sử của ông Sùng A Páo, người ta cũng không dám hỏi ông chôn đứa con ấy như thế nào.
Thực ra, A Lự còn có một đứa em trai, nhưng cách đây vài năm, nó ăn trúng cá ương mua ở thị trấn, đi ngoài và chết. Nhìn cách sống như người tiền sử của ông Sùng A Páo, người ta cũng không dám hỏi ông chôn đứa con ấy như thế nào.Ngoài ông Páo và A Lự còn được mặc quần áo, A Đại đã lên ba mà cứ thế cởi truồng. Hàng ngày, thằng bé lấm lem này tìm trò vui bằng cách bò trườn bên mép vực thẳm trước hang, cũng là nơi giải quyết các nhu cầu tự nhiên của ba cha con. Có lúc, đói quá không đứng dậy nổi, A Đại nằm lăn lóc khóc chỏng chơ như con rùa nhỏ bị lật ngược; đến nỗi người ta tưởng tượng rằng chỉ một cơn gió giật của miền đá này cũng đủ làm A Đại lăn nhào xuống thung lũng.
Trừ A Lự hay xuống phố đổi gạo, ông Páo và đứa con còn lại cũng chẳng đi đâu ngoài cái hang đá rộng không quá 2 mét ấy. Không giặt giũ, không dép giày, không bật lửa, không giấy tờ tùy thân, không hộ khẩu. Ông Páo chỉ biết chặt cây, bó củi và A Lự chỉ biết đổi mì. Ngoài những nhu cầu tự nhiên, ngoài cái hang đá tai mèo, và ngoài cánh rừng đầy cây cối, có lẽ cha con ông Páo cũng không còn biết đến một điều gì nữa.
Thoát khỏi hang núi Mông Ân
Rồi câu chuyện “hang đá tiền sử” của cha con ông Páo được một số người biết đến, trong đó có Trung tâm dạy nghề nhân đạo mà thầy Trần Duyên Hải làm giám đốc. Cách đây ba tuần, thầy Hải mang xe ô tô leo dốc lên hang núi Mông Ân đón cha con A Páo về Hà Nội. Từ khi bị mất người vợ trẻ, ông Páo luôn cảnh giác với người lạ và những chiếc xe động cơ. Nhìn thấy chiếc ô tô, ông Páo nằng nặc không chịu đi theo về miền xuôi.
-“Khi đón ông ấy về, rất vất vả. Vì ông ấy rất sợ, tôi phải nhờ một người Mông làm việc ở xã thuyết phục. Khi đi thì đứa con ông ta lại khóc thét lên vì lần đầu tiên đi ô tô, cứ nói là con trâu này to quá”.
Hiện tại, thầy Hải dạy tiếng Kinh cho ông Páo, dạy ông cách ăn uống, tắm rửa, giặt giũ và cũng sắp xếp cho Sùng A Lự, Sùng A Đại đi học, ông nói:
Bữa cơm đầu tiên ở Hà Nội, hai thằng bé ăn kinh khủng, ăn như chưa từng được ăn. Chúng há mồm thật to, gắp thật nhiều thức ăn-“Bữa cơm đầu tiên ở Hà Nội, hai thằng bé ăn kinh khủng, ăn như chưa từng được ăn. Chúng há mồm thật to, gắp thật nhiều thức ăn”.Thầy Trần Duyên Hải
-“Phải dạy ông những từ dùng để chào hỏi, “ăn cơm”, dạy ông ta giặt quần áo. Bây giờ ông ta giao tiếp khá hơn, nhưng chưa được thông thạo, vẫn còn xưng “tao”.
Đến Hà Nội, cha con ông Páo bắt đầu biết có một thế giới, nơi người ta ăn bằng đũa, nơi người ta đánh răng và nơi người ta không gọi nhau bằng “ngươi”, xưng bằng “tao”; nhưng có lẽ phải một thời gian nữa, ông mới có thể tự ra đường một mình. Đối với ông Páo, Hà Nội với những ngõ nhỏ và xe cộ dập dìu như ma trận. Cách đây vài hôm, ông xin đi đổ rác “cho các ngươi” và lạc đến hơn 2 ngày liền.
Chỉ trừ A Lự nói được chút ít tiếng Kinh do xuống trị trấn đổi củi, ông A Páo và cậu bé A Đại chỉ biết dùng tiếng Mông và bập bõm vài ba từ tiếng Kinh đủ cho giao tiếp. Đã 2 tuần ở Hà Nội, mà ba cha con vẫn còn ngơ ngác đến sững sờ. Thấy ông A Páo nhìm chằm chằm vào cái TV, tròn mắt trước cái điện thoại và ôm mãi cây cột đèn giao thông, mới thấy như một người tiền sử lọt vào một thế giới khác.
Thậm chí, ông Páo cũng không thể đi đứng tự nhiên được vì theo ông, ở trên núi, “muốn đi đâu cũng phải bám vào cây rừng và đi rất khập khiểng; nhưng ở Hà Nội thì không biết bám vào đâu!?”.
...ôm mãi cây cột đèn giao thông, mới thấy như một người tiền sử lọt vào một thế giới khác. Thậm chí, ông Páo cũng không thể đi đứng tự nhiên được vì theo ông, ở trên núi, muốn đi đâu cũng phải bám vào cây rừng và đi rất khập khiểng; nhưng ở Hà Nội thì không biết bám vào đâu!?Đặc biệt, ông Páo cứ nhìn hết xe này đến xe khác chạy trên đường. Có lẽ vì ông còn lạ lẫm với đường phố Hà Nội, nhưng cũng có lẽ là ông đang tìm kiếm chiếc xe đã bắt mất vợ mình “vì xe máy mang vợ tao bán sang Trung Quốc mà”.
Dỗ dành thế nào, Sùng A Lự cũng nhất quyết không chịu nói chuyện với chúng tôi, bởi em chưa bao giờ biết đến cái điện thoại cả, khi nghe tiếng mà không thấy người, thì A Lự sợ đến phát khóc. Nói chuyện với chúng tôi qua điện thoại, Sùng A Páo cũng không biết làm gì với cái cục sắt nhỏ trong tay. Mãi khi có người dạy nói “alo”, ông vừa ngập ngừng vừa lập lại. Tiếng Kinh còn kém cõi, ông Páo chỉ dạ vâng và cho biết “Thích Hà Nội lắm”.
Ngày bỏ hang núi ra đi, trừ hai con gà vừa biết gáy, cha con ông Páo không có thứ gì để mang theo, mới thấy khốn khổ và xơ xác cho cái thân cha con ông Sùng A Páo. Câu chuyện về cha con ông Sùng A Páo là một sự thoát ly đầy ngoạn mục từ một nơi tận cùng của hoang sơ. Thoát khỏi hang núi Mông Ân, là thoát những buổi chiều sương bay rát mặt của miền đá tai mèo.
Thoát khỏi hang núi Mông Ân là thoát khỏi những sợi mì trắng nở lềnh bềnh trong chiếc nồi nhôm hoen rỉ. Thoát khỏi những cơn đói hoảnh mắt, thoát khỏi những bó củi khổng lồ, và thoát khỏi những bữa cơm ớt đốt dạ dày. Âu cũng là cái may mắn cho cha con ông Páo. Thế nhưng, những số phận giống như cha con ông Páo rồi sẽ ra sao khi nơi miền đá tai mèo kia, không hề thiếu những “cái ổ của người tiền sử” như thế?
Liên hệ với tác giả tại: QUYNHCHI@RFA.ORG Copyright © 1998-2011 Radio Free Asia. All rights reserved.
http://www.rfa.org/vietnamese/programs/OneStoryaWeek/cave-man-in-hanoi-11142011095112.html

0 nhận xét:
Đăng nhận xét