ĐOÀN DỰ * CHUYỆN ĐÀN BÀ

Câu chuyện của một người đàn bà

E-mail Print PDF
alt
- Đoàn Dự ghi chép

Thưa quý bạn, đây không phải là truyện ngắn mà là chuyện có thật của một phụ nữ, do chính chị kể lại. Chị không phải là nhà văn nên cách viết cũng không được nhuần nhuyễn cho lắm, đôi chỗ còn lúng túng. Xin mời quý bạn thưởng thức để thông cảm với chị. Ở đời, chỉ có sự thông cảm mới là quan trọng...

* * *

Đã 3 năm nay rồi tôi sống trong đau khổ. Có lẽ do chuyện của tôi không thể chia sẻ cùng ai được, và một phần tôi cũng không muốn mở lòng với bất cứ ai, ngay cả những người thân trong gia đình, bố mẹ hay anh chị em. Càng ngày tôi càng chìm sâu vào bóng tối, vào sự luẩn quẩn và bị stress nghiêm trọng.

Cuộc hôn nhân của tôi là kết quả của một tình yêu lãng mạn và say đắm từ thời chúng tôi còn là sinh viên. Yêu nhau trong 4 năm đại học; ra trường, khi đã ổn định công việc, chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân.
Nhưng cuộc sống của tôi có lẽ không may mắn như bao người con gái khác. Một tai họa ập xuống mà nạn nhân lại là người sắp làm chồng tôi. Trước khi quyết định kết hôn, tôi rủ anh tới bệnh viện tổng kiểm tra sức khỏe ngõ hầu chuẩn bị cho công việc quan trọng nhất trong đời.

Ngày đi lấy kết quả, anh chở tôi tới nhưng anh không vào. Cả hai chúng tôi đều quá tin tưởng vào cơ thể trẻ trung và tuổi thanh xuân của mình mà không hề biết rằng bất hạnh đã đến với chúng tôi do căn bệnh quái ác của anh.
Bác sĩ đã gọi tôi vào và trao đổi rất lâu về bệnh tình của anh. Anh bị yếu thận và chớm có nguy cơ suy thận mãn tính. Căn bệnh này nếu không chữa trị sớm, khả năng tình dục sẽ bị giảm mạnh, thậm chí có thể bị liệt dương, rất khó có con; thận suy yếu nhanh và diễn biến bệnh rất xấu.
Tôi sững sờ khi cầm kết quả khám nghiệm trên tay. Không hiểu sao thật tệ hại là lúc đó tôi lại không nói gì với anh. Có lẽ tâm trạng khá sốc của tôi cùng với những xáo trộn đã làm tôi không nói nên lời. Tôi giấu kết quả ấy đi, và trong lòng vô cùng hoang mang, bất ổn.

Tôi đã ngồi hàng giờ, hàng ngày rất lâu một mình để cố hiểu, rằng thực sự điều gì đang xảy ra trong tình yêu của chúng tôi, rằng đời tôi có lẽ sẽ gắn kết với người đàn ông đau ốm, bệnh tật, rằng rất có thể, nếu anh bệnh nặng và không qua khỏi, tôi sẽ bị góa bụa khi còn trẻ tuổi. Hình dung tới những chuyện đó, tôi rất suy sụp tinh thần.
Tuy vậy nhưng tôi vẫn yêu anh. Hình như tình yêu sôi nổi và tha thiết lúc trước bây giờ đã trở thành tình thương và sự xót xa. Tôi cảm thấy thương anh nhưng cũng sợ cái gánh nặng sắp tới mà tôi sẽ phải gánh chịu. Tôi sợ cả tôi lẫn anh đều không đủ sức để đem lại hạnh phúc cho nhau.
Có nhiều lúc tôi đã nghĩ đến chuyện nên rời bỏ anh, phụ bạc anh để cứu lấy cuộc sống của chính mình, không nên dấn thân vào sự bất hạnh.
Chao ôi, những tính toán thiệt hơn của một người con gái như tôi liệu có đáng chê trách, có đáng khinh bỉ hay có thể được tha thứ?
Ngày quyết định đám cưới càng tới gần thì tôi càng kiếm cớ để trì hoãn. Tôi không dám nói ra sự thật. Tôi cảm thấy vô cùng hoang mang, bối rối và hoảng sợ. Tôi nghĩ tôi sẽ im lặng bỏ anh, xin đổi đi thật xa, chấp nhận bị mang tiếng phụ bạc, để mặc anh xoay xở lấy cuộc sống của mình.
Nhưng tôi không đủ can đảm làm điều ác đó. Tình thương, phẩm giá và lòng tự trọng đã giữ tôi ở lại bên anh. Cuối cùng tôi cũng nói chuyện bệnh tật của anh cho anh hiểu, đồng thời xin tạm hoãn chuyện kết hôn để anh đi chữa bệnh.
Anh không coi bệnh tình của mình là cái gì đó quan trọng. Nghe lời tôi, anh đồng ý đi khám lại và đăng ký điều trị ngoại trú định kỳ. Anh hoàn toàn tin tưởng vào tuổi trẻ của mình sẽ vượt qua được bệnh tật.

Thế rồi sau những sóng gió ngầm, chúng tôi cũng dìu nhau vượt qua và đi đến hôn nhân. Đời sống của vợ chồng tôi rất ấm áp bởi vì chúng tôi yêu nhau. Thế nhưng từ trong sâu thẳm tâm hồn, tôi - một người vợ trẻ và mạnh khỏe - đã linh cảm rằng những lời cảnh báo của ông bác sĩ về đời sống tình dục của chồng tôi có lẽ là đúng. Song khi đã là vợ chồng, tình thương còn sâu sắc hơn tình yêu, và tình yêu lúc ấy còn đầy ắp nhựa sống đủ để lấp kín những khoảng trống thiếu hụt. Hai năm sau, tôi sinh cho anh một cô con gái khỏe mạnh.

Kể từ khi con gái chúng tôi ra đời cũng chính là lúc bệnh tình của anh trở nên trầm trọng. Cơ thể anh yếu đuối rất nhanh, sút cân và đau đớn nhiều. Chúng tôi đưa nhau vào bệnh viện tìm gặp ông bác sĩ năm trước. Ông khám cho anh rất kỹ và khẽ lắc đầu. Ông nói bệnh của chồng tôi đáng lẽ không nên kết hôn sớm mà phải chữa trị cho dứt trước đã. Kết hôn sớm làm ảnh hưởng tới sức khỏe và chồng tôi còn có biểu hiện bệnh tình về tuyến tiền liệt.

Ông bác sĩ dứt khoát yêu cầu chồng tôi nhập viện để điều trị. Cũng còn chút may mắn là gia đình anh và gia đình tôi đều khá giả, đủ khả năng kinh tế để điều trị bệnh tật cho anh. Vợ chồng tôi không phải lo lắng về áp lực tiền bạc.
Một tháng anh phải nhập viện một lần để chạy thận. Bác sĩ khuyên anh nên hoàn toàn cách ly với sinh hoạt vợ chồng và khuyên tôi nên giúp anh để chữa trị.

Oái oăm thay, hai quả thận của anh khá hơn thì tuyến tiền liệt lại bị hư nặng, gần như tê liệt. Bản thân anh cũng không có nhu cầu về tình dục mỗi lần ở bên tôi. Anh buồn lắm, thở than sao ông trời lại oái oăm bắt anh chịu cảnh đau yếu. Cuộc sống của anh rất đáng chán nản.

Chỉ đến khi tôi ôm con vào lòng, khóc và nói rằng: “Em đã có con gái rồi, em không còn cần gì nữa. Anh phải cố chữa cho khỏi bệnh kẻo sau này lỡ có chuyện gì con gái lại khổ”. Từ đó anh mới hết bi quan, chán nản.
Thật ra con người anh hiền lành, tốt bụng, lại rất trong sáng, vô tư nên anh tin tôi, người vợ anh một mực yêu thương. Anh vui vẻ đi chữa bệnh, không còn than thở nữa. Thú thật, tôi và anh đã sống cuộc sống vợ chồng mà không có chuyện ân ái trong suốt 3 năm ròng.

Trong ba năm ấy, người vợ trẻ vừa chớm 30 tuổi là tôi không ít lần cuộn sóng mỗi lần nằm bên cạnh anh. Nhưng rồi tình thương, đứa con và những lo lắng khác đã giúp tôi yên ổn.
Than ôi, cuối cùng rồi lớp vỏ bọc của người đàn bà đoan chính là tôi đã bị phá vỡ bởi một người đàn ông khác có liên quan đến cả anh và tôi. Đó chính là ông bác sĩ, người đã khám phá ra căn bệnh và điều trị cho anh trong suốt 3 năm qua. Tôi không hiểu vì sao tôi lại ngã vào vòng tay của người đàn ông lớn hơn tôi gần chục tuổi đó.
Đấy là một buổi chiều mưa định mệnh, tôi tất tưởi đến nhà riêng tìm ông để nhờ ông vào bệnh viện khám cho chồng tôi sau đợt chạy thận mới, bởi vì cả tuần nay chồng tôi đã nhập viện mà không thấy ông đến làm việc.

Vị bác sĩ mới gần 40 tuổi trông còn rất trẻ mà chúng tôi luôn phải cậy nhờ đang bị sốt, nằm một mình trên chiếc giường nhỏ trong phòng mạch có lẽ dùng để khám cho bệnh nhân. Căn phòng thiếu vắng bàn tay của phụ nữ nên nhếch nhác. Một mối thương cảm nhói lên trong lòng tôi đủ làm tan vỡ tất cả. Ông cũng run lên vì sự xuất hiện của tôi - một phụ nữ tràn đầy sinh lực mà ông đã biết rất rõ trong suốt 5 năm qua kể từ ngày chúng tôi đến khám bệnh trước khi khi tiến tới hôn nhân. Và câu chuyện đã xảy ra...

Tôi không hiểu kể từ chiều mưa hôm đó tôi đã tự mình tìm tới ngôi nhà ấy, căn phòng ấy bao nhiêu lần trong niềm hoan lạc nhưng cũng chan chứa nỗi đớn đau và nỗi ân hận. Không hiểu từ bao giờ tôi gọi ông bằng anh, xưng em hết sức ngọt ngào. Anh sống độc thân, vợ anh ngoại tình, đem con về nhà mẹ rồi bỏ đi theo người khác, anh sống mệt mỏi, mất niềm tin nên không thiết đến việc lập gia đình. Còn tôi, một thiếu phụ có cuộc hôn nhân bắt nguồn từ tình yêu nhưng phải chịu những thử thách của số phận. Người thiếu phụ xinh đẹp và đầy sức sống ấy đã gục đổ trước chính mình.
Tôi không lý giải được tại sao tôi có thể phản bội chồng nhanh đến như thế, dễ dàng đến như thế, hơn nữa lại đi yêu chính ông bác sĩ đã và đang trực tiếp chữa bệnh cho chồng. Cuộc sống thật oái oăm! Ngày trước tôi đã không dám phụ bạc, không dám dứt khoát ra đi khi biết rằng anh bị bệnh về thận và tiền liệt tuyến để giữ trọn niềm chung thủy, thì ngày nay, tôi đã và đang nhổ toẹt vào sự đoan chính của mình khi giấu giếm chồng đang trên giường bệnh để đi ngoại tình với người khác. Khốn nạn thay, người đó lại chính là ông bác sĩ mà chồng tôi không thể nào ngờ tới! 

Những đau khổ, những dằn vặt đến với tôi như thác lũ trước và sau mỗi lần tự mình tìm tới ngôi nhà ấy. Cả tôi lẫn ông bác sĩ đều hiểu nhau, đều thương nhau trước khi thuộc về nhau trong niềm đam mê, hoan lạc. Đã bao nhiêu lần chúng tôi quyết định xa nhau vì tôi cảm thấy ray rứt và có lỗi với chồng, còn anh thì thương tôi, không muốn tôi bị ân hận. Có lẽ anh có thể đủ can đảm chấm dứt mọi chuyện, còn tôi thì không làm sao cưỡng được sức hút từ một người đàn ông khác, sức hút của ngọn lửa tình yêu nóng bỏng mà đau đớn.

Đã ba năm trôi qua kể từ chiều mưa ấy, chồng tôi tháng nào cũng phải nhập viện và điều trị chạy thận một lần. Sức khỏe anh ngày càng yếu mệt, xanh xao. Anh không hề hay biết người vợ yêu quý của anh đang phản bội chồng - ăn nằm ngay với chính ông bác sĩ đang chữa bệnh cho anh, giúp anh giành giật sự sống.
Thú thật tôi đã sống trong mối tình tội lỗi này 3 năm nay. Tôi đã điên loạn, hoảng sợ, dằn vặt và đau khổ vô cùng. Nhưng tôi không thể bước ra được vì tôi là kẻ hèn yếu.


Và tôi cũng không thể nói thật mọi chuyện với chồng mình lúc này để xin phép anh được ra đi, để được sống đúng với bản năng của mình, lấy người đàn ông hoàn toàn khỏe mạnh mà tôi yêu. Nếu làm như vậy tôi thấy tôi thật độc ác và tàn nhẫn, còn làm thế này thì tôi lại thấy ray rứt, ân hận, tự mình khinh mình và thấy câu chuyện chẳng đi đến đâu.

Xin quý vị đừng phán xét tôi thêm nữa. Tôi đã khóc rất nhiều, đã dằn vặt quá nhiều rồi, và không sao trả lời được câu hỏi tại sao tôi không thể như những người đàn bà khác, nuôi con, chấp nhận sự hẩm hiu của số phận để giữ mình trọn vẹn bên chồng, chăm sóc chồng chu đáo như những người vợ thủy chung và đoan chính.

Tôi đã từng rất yêu chồng tôi cơ mà? Tại sao tôi lại phản bội anh? Tại sao tôi không đủ sức dứt bỏ mối tình vụng trộm và vô đạo đức ấy? Tôi có phải là một kẻ xấu xa tội lỗi không? Tôi có phải là người đàn bà đáng bị ném đá hay không? Xin hãy chỉ cho tôi phải giải quyết mọi chuyện như thế nào. - H.Y. <

0 nhận xét:

Đăng nhận xét